Thứ Nữ Công Lược

Chương 686 : Luân chuyển (hạ)

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Không biết từ lúc nào mà Từ Lệnh Nghi đã đi đến bên cạnh Thập Nhất Nương.



Bộ dáng hắn phong trần mệt mỏi….So với trước kia thì đen hơn chút ít, cũng gầy hơn chút ít, nhưng tinh thần rất tốt, ánh mắt lấp lánh, có thần “ Chúng ta đi tắm rửa sơ qua, rồi đi vấn an Nương cho tốt”.



Không biết tại sao lời của hắn làm cho mặt Thập Nhất Nương ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng “Dạ “ một tiếng cùng Từ Lệnh Nghi sánh vai đi theo sau Cẩn ca nhi và Anh Nương.



“……Nói như vậy, Đại biểu tỷ ngày mùng tám đầu tháng tư đi Dược Vương miếu rồi?” Cẩn ca nhi líu ríu nói chuyện cùng Anh Nương. “Đệ đã theo tổ mẫu đi nhiều lần. Chỗ đó tuy là hương khói không phải thịnh, nhưng đồ bán cũng rất tốt. Không giống như Đại Tướng Quốc tự, nói là phật châu làm bằng gỗ đàn hương trên thực tế là dùng gỗ bình thường làm”.



Cẩn ca nhi nhìn như tùy ý, nhưng dư quang khóe mắt không ngừng nhìn về phía sau.



Nhìn thấy mẫu thân yên lặng theo sát bên cạnh phụ thân, hắn không khỏi thở phào thật sâu một cái.



Quả nhiên là nói nhiều sai nhiều a.



Sau này tật nhỏ này phải sửa mới tốt.



Nghĩ tới đây, hắn cười hỏi Anh Nương “Trong lúc đệ không có ở đây, trong phủ có chuyện gì vui!”.



Anh Nương suy nghĩ một lúc cười nói: “Xuân yến ngày mùng ba tháng ba a, hôm đó rất vui vẻ…”.



Thuận lợi mà đem đề tài ném cho Anh Nương.



Nhìn thấy hai hài tử nói chuyện cao hứng, Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương không khỏi trao đổi một ánh mắt.



Nha hoàn, bà tử đi ngang qua rối rít hành lễ với hai người.



Chi Hồng mang theo hai tiểu nha hoàn, thần sắc bối rối đi về phía bên này, lúc đến gần ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy hai người, mấy người họ nhất tề cùng thở phào nhẹ nhõm.



“Hầu gia, Phu nhân, Lục thiếu gia, Đại biểu tiểu thư” Nàng vội vã hành lễ “Thái phu nhân biết Hầu gia trở lại, đang đi về bên này. Sau khi tụi nô tỳ đưa tin quay trở lại không thấy Hầu gia, phu nhân, Lục thiếu gia ….”.



“Biết rồi” Từ Lệnh Nghi trầm giọng nói “Chúng ta bây giờ đã trở về viện rồi”.



Chi Hồng khom gối hành lễ, mang theo tiểu nha hoàn rời đi.



Từ Lệnh Nghi cười, liếc nhìn Thập Nhất Nương, thật giống như đang nói, nhìn xem, vì nàng nói nhiều dài dòng lắm điều, trì hoãn việc đi tắm rửa để cho Thái phu nhân tìm không được người.



Thập Nhất Nương háy hắn một cái, không nhịn được cười lên.
Sân ca nhi muốn ở lại ngủ cùng Cẩn ca nhi.



“Được a” Từ Lệnh Khoan lơ đễnh “Các con đừng tranh cãi là được”.



Hai hài tử cao hứng cuống quýt nói cảm ơn đối với Từ Lệnh Khoan, Ngũ phu nhân nhìn thấy vậy, không nhịn được phải nở nụ cười.



Thập Nhất Nương tiễn mọi người ra cửa, đi trải giường chiếu cho Cẩn ca nhi, Anh Nương theo sau Thập Nhất Nương giúp đỡ hết việc này đến việc khác.



Cẩn ca nhi nhân lúc này hỏi Thập Nhất Nương “Mẹ, con lúc nào thì có thể ra ở ngoại viện?” Bộ dáng rất mong đợi.



“Con rất muốn chuyển ra ngoài sao?” vẻ mặt của Thập Nhất Nương nửa là giả bộ, nửa là thật tâm hỏi.



“Ai nha, cũng không phải là vậy” Cẩn ca nhi vội nói “Con chính là hỏi một chút, mẹ không phải là thường nói với con, lo trước tính sau. Con đây không phải là muốn chuẩn bị trước sao?”.



Thập Nhất Nương nhìn thấy hắn trước mặt ẩn hàm hưng phấn, không khỏi cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần.



Nhi tử thật sự đã trưởng thành rồi………..Nhưng hắn năm nay mới mười tuổi, sớm như vậy liền phải rời tổ, như vậy có sớm quá không.



Nàng ở trong lòng nói thầm, ôm thật chặt lấy bả vai của nhi tử, một hồi không nói gì.



********



Lúc Từ Lệnh Nghi trở lại đã là nửa đêm, Thập Nhất Nương đắp chăn ngồi ở đầu giường đang chờ hắn.



Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên thân thể của hắn, an tĩnh, ôn nhu.



“Không phải bảo nàng đi ngủ sớm một chút sao?” Sau khi đi qua sa mạc một chuyến rồi trở về gặp Thập Nhất Nương, tinh tế tỉ mỉ, cứng cỏi như sứ, nên lúc hắn sờ mặt của nàng, không khỏi kèm theo mấy phần cẩn thận từng li từng tí, giọng nói so với bình thường cũng nhu hòa hơn mấy phần Sợ ta không trở lại?” Hắn khẽ cười mang theo mấy phần trêu đùa mập mờ, nhẹ nhàng mà hôn hai má nàng.



Thập Nhất Nương vẫn không nhúc nhích.



Đôi mắt nàng sáng như thu thủy nhìn Từ Lệnh Nghi “Hầu gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì?” Trong tiếng nói mang theo lo lắng không chút nào che dấu.



Từ Lệnh Nghi sửng sốt.



“Mang theo Cẩn ca nhi đi Kế Châu, đi Đại Đồng, đi Tuyên Đồng, đi Gia Dự Quan, còn mang về đồ trang sức của người Miêu”. Nàng nắm thật chặt lấy ống tay áo của hắn “Chàng đừng nói với thiếp, chàng chỉ cho nhi tử đi kiến thức một phen”. Đầu ngón tay của nàng trắng bệch “Thiếp muốn cho hắn biết địa đồ, là muốn cho hắn du ngoạn danh sơn Đại Xuyên, cũng không phải là muốn hắn nam chinh bắc chiến; thiếp để cho hắn tập võ nghệ, đúng là để cho hắn cường thân kiện thể, không đến nỗi bị người khi dễ, cũng không phải là để hắn mang binh đi đánh giặc, máu tươi mười dặm”. Nàng vừa nói cảm thấy cảnh tượng trước mắt như mơ hồ, nên không khỏi nghiêng mặt đi.