Thứ Nữ Công Lược
Chương 687 : Chuẩn Bị (thượng)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edit: Tuyen Tuyen
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương vừa nói, đột nhiên nước mắt tràn trên mi, không khỏi ngạc nhiên, tiện đà nhỏ giọng cười.
“Đứa ngốc” Hắn cưng chiều mà ôm nàng vào lòng “Nàng nghĩ Cẩn ca nhi ra chiến trường nhưng cũng phải nghĩ có chiến tranh mới đánh được a”.
Thập Nhất Nương hơi choáng váng.
Từ Lệnh Nghi đã cười nói “Hoàng thượng văn thao vũ lược, uy vũ sa bị. So với thời Kiến Vũ đã thiên hạ thái bình rất nhiều. Coi như ở Phúc Kiến, mấy năm nay triều đình hao binh tổn tướng nhưng cũng không đến nỗi giống như mười mấy năm trước bị uy hiếp dưới thành. Về phần Tây Bắc cùng Miêu Cương ngẫu nhiên có cướp giật, là do các Vệ sở dụng binh thì lỏng lẻo, không phải quân dưới trướng của tướng lãnh ngũ quân phủ đô đốc, thì nơi đó còn có trận chiến mà đánh nữa sao?”. Hắn khẽ thở dài, nửa là vui mừng, nửa là cảm khái.
Vui mừng là vì dân chúng Lê Minh không phải chịu nỗi khổ chiến loạn, cảm khái là bởi vì những năm tháng nhiệt huyết như vậy sẽ không có nữa!
Vẻ mặt của Thập Nhất Nương hơi ngừng lại, ngọ nguậy ngồi dậy, vẻ mặt như cũ nói “Chỗ khác thiếp không biết nhưng Tây Bắc đã yên ổn mười mấy năm, chỗ đó là địa phương nghèo nàn, thiếu thốn, cuộc sống khó khăn. Bọn họ nhìn Gia Dự Quan như một miếng thịt béo trong miệng, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn không muốn cắn một miếng sao…….Một năm bất động, hai năm bất động, chẳng nhẽ mười năm, hai mươi năm cũng không động?” Tính đi tính lại thời gian Cẩn ca nhi nhi lúc đó đã lớn, trong giọng nói của nàng còn chứa mấy phần không vui “Hầu gia là trọng thần của triều đình, ngay cả thiếp là phụ nhân trong nhà cũng biết chuyện này, chàng không thể nào không biết chứ?”.
Từ Lệnh Nghi thật bất ngờ, hắn cười tấm tắc nhìn Thập Nhất Nương nói “Không nhìn ra a, nàng lại có kiến thức như vậy, so với ta còn giỏi hơn nhiều!”. Dùng giọng điệu trêu trọc nàng, muốn hòa hoãn một chút cảm xúc đang căng thẳng của Thập Nhất Nương.
Nếu là lúc bình thường Thập Nhất Nương có thể vui vẻ cười giỡn cùng hắn, nhưng cái này quan hệ đến tương lai của Cẩn ca nhi……..Thập Nhất Nương nhìn chằm chằm vào Từ Lệnh Nghi “Hầu gia, đừng cùng thiếp giả ngớ ngẩn để lừa đảo”.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng nghiêm mặt nhưng cũng không có một tia hung ác, thì cười lên ha hả.
Thập Nhất Nương chân mày cau lại.
Từ Lệnh Nghi thấy sắc mặt nàng lại thêm mấy phần không vui, biết là nàng thật sự giận rồi, nên từ từ thu lại nụ cười, đắn đo trong chốc lát, thấp giọng nói “Hoàng thượng đang trị quốc tuổi còn trẻ. Ta cũng có thể ăn ngon ngủ yên. Nếu như qua hai mươi năm nữa……Hoặc tân hoàng lên ngôi………..Nàng cũng đừng lo lắng!”.
Thập Nhất Nương liền lập tức hiểu được.
Mười ba năm trước trận chiến tranh ở Tây bắc của Từ Lệnh Nghi, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tây Bắc. Chỉ cần hoàng thượng cùng hắn còn sống _____Người trước ra quyết sách khiến cho người tiếp nhận ngôi vị thì càng không thể tha thứ cho Tây Bắc xâm chiếm, người sau là người chấp hành có thể thống lĩnh đại quân ra trận giết địch, những người đó chỉ dám ở biên quan nháo một chút thôi.
Nàng chính là tin tưởng Từ Lệnh Nghi cho nên mới lo lắng.
Ẩn nhẫn của hắn, bền bỉ của hắn, quyết đoán của hắn, lãnh tĩnh của hắn, đa mưu túc trí của hắn tất nhiên đều là điều kiện để hắn thành công.
Nếu như hắn hạ quyết tâm, tám phần mười thì chín thành sẽ thành công.
Nhưng nàng không muốn Cẩn ca nhi có một chút nguy hiểm nào.
“Thiếp không muốn Cẩn ca nhi hưởng hoàng ân, thiếp không muốn Cẩn ca nhi hưởng hoàng ân” Nàng biết mình như vậy có chút vô lý, nhưng nàng chính là muốn vô lý như vậy một lần “Dù sao thiếp cũng không đồng ý, Cẩn ca nhi tại sao phải theo con đường hưởng hoàng ân, sao con không thể làm những gì nó muốn….”.
“Tốt, tốt, tốt” Từ Lệnh Nghi dỗ nàng như dỗ hài tử “Cẩn ca nhi của chúng ta muốn làm gì thì cho con làm cái đấy, nàng đừng khóc, ân, cẩn thận không mắt sưng lên”.
Lời của hắn còn chưa dứt, Thập Nhất Nương càng cảm thấy ủy khuất, khóc to lên.
*********
Ngày thứ hai, Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi hết sức cao hứng đi vấn an Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương, nhưng bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng là lạ. Mẫu thân không thèm nhìn phụ thân một cái, lúc cùng bọn họ nói chuyện tuy có cười khẽ, nhưng vẫn cảm thấy có chút miễn cưỡng. Phụ thân, ngồi một bên, thỉnh thoảng lại liếc về phía mẫu thân một cái, dường như có lời gì muốn nói lại không tìm thấy cơ hội để mở lời.
Sân ca nhi liền lặng kẽ lôi kéo tay áo Cẩn ca nhi “Tứ bá mẫu cùng Tứ bá phụ nhất định có chuyện khúc mắc”.
“Không thể nào” Mắt phượng của Cẩn ca nhi trừng thật to “Cha ta và mẹ chưa bao giờ có chuyện khúc mắc”.
“Hắc, hắc, hắc” Sân ca nhi làm bộ dáng như định liệu trước được nói “ Huynh không biết rồi, mẹ đệ cùng phụ thân lúc có chuyện khúc mắc cũng có bộ dáng như vậy”.
Đáy mắt Cẩn ca nhi lộ ra chút mê hoặc “Thật?”.
“Thật” Sân ca nhi đảm bảo nói “Nhưng, bình thường là cha đệ cười híp mắt nói với bọn đệ, còn mẹ đệ thì mắt sắc nhìn cha đệ….”.