Thứ Nữ Công Lược
Chương 703 : Rèn Luyện (trung)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Editor: Tiểu Ly
Từ Lệnh Nghi nói ba điều kiện ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn Ca Nhi nhăn lại, lo lắng nói: “Không thể để lộ thân phận của mình, vậy có được mang theo người giúp đỡ không? Một cây làm chẳng nên non đâu!”
“Được. Lúc đi Gia Dự Quan ngươi có thể mang mấy người Bàng sư phó đi cùng.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chỉ là, hai năm sau, cũng chỉ có thể mang đi một người, trong hai năm này con hãy suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc nên mang ai đi cùng với con.”
Cẩn Ca Nhi nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc, tiếp tục nói: “Ba năm đổi một lần Vệ Sở, phải thay đổi mấy cái Vệ Sở?”
“Phải đổi ba cái.” Từ Lệnh Nghi nói: “Đã muốn nhìn thấy cát vàng đầy trời, cũng muốn biết Thập Vạn Đại Sơn. Trạm cuối cùng là tại Hồ Quảng.”
Hồ Quảng có người Miêu.
Cẩn Ca Nhi bấm ngón tay tính toán: “Thế này chẳng phải là cần mười một năm sao?”
“Như thế nào? Con ngại thời gian quá dài sao?” Từ Lệnh Nghi cười nói: “So với ta thì thời gian quá ngắn rồi. Lúc con chuẩn bị đổi xong ba cái Vệ Sở, thì đến phủ ngũ quân đô đốc làm văn thư một thời gian! Phải đứng ở vị trí cao, mới có thể nhìn xa được. Biết được bên dưới xảy ra chuyện gì, lại góc độ đại cục để nhìn, chờ đến lúc con lạc vào kỳ cảnh, mới không còn bị mất phương hướng nữa!”
Cẩn Ca Nhi khẽ nhún vai: “Vậy phải mất bao lâu con mới có thể làm được vị trí Tổng binh?”
“Còn phải xem vận mệnh của con.” Từ Lệnh Nghi nói: “Ít thì mười lăm, mười sáu năm, nhiều thì hai mươi lăm, hai mươi sáu năm.” Sau đó, trong lời nói chứa đựng ý vị sâu xa: “Cẩn Ca Nhi, muốn làm Tổng binh là chí hướng tốt, nhưng mà con cũng phải biết được bản thân mình có đủ sức để nắm giữ được vị trí đó hay không mới được. Giống như sức con chỉ có thể mang được 50 cân, thì không nên cầm 100 cân đá, lúc vừa mới bắt đầu thì còn có thể khổ sở mà chống đỡ được, một lúc sau, lại chỉ còn cách buông tay. Nếu như con không nhanh nhẹn, thay vì đá rơi ở một bên, thì sẽ tự rơi vào người mình tạo nên thương tổn lớn, vậy nên mới cần phải suy nghĩ kỹ một chút, nếu không sẽ là tự mình cầm đá đập vào chân mình. Con nên suy nghĩ lại thật cẩn thận mới được.”
Cẩn Ca Nhi cười hì hì nói: “Cha, ngài yên tâm đi. Con mới sẽ không làm cái chuyện mà sống thì chịu khổ, chết vì sĩ diện này đâu!”
Từ Lệnh Nghi buồn cười.
Trước đó, con trai mình vẫn còn ngại thời gian dài, rõ ràng là đang cò kè mặc cả với hắn. Vậy mà cuối cùng hắn vẫn bị mắc lừa. Quả nhiên là quan tâm quá thì sẽ loạn rồi!
Nghĩ tới đây, nàng cao giọng gọi Bảo Châu đi đến: “Chuẩn bị ngựa xe cho ta, ta muốn đi ngõ Tam Tĩnh thăm Đại thiếu phu nhân.
Bảo Châu vâng lời đi chuẩn bị.
Trước gặp mặt một đám bà tử mang theo hoa và cây cảnh cho Anh Nương và Quý Đình tức phụ.
“Thật là đúng lúc!” Anh Nương cười nói: “Còn định hỏi Tứ tẩu một chút hoa và cây cảnh này bày như thế nào đây?”
Khương thị cười nói: “Kỹ thuật của Ngũ đệ muội ở lĩnh vực này rất chuyên nghiệp, muội giúp ta quyết định là được rồi!”
Anh Nương cười nói: “Vậy ta sẽ giúp Tứ tẩu quyết định rồi!” Cười đến vô cùng cởi mở, lại còn thật sự cho thêm mấy cái hoa vào chỗ yến tức, một cái đặt cây văn trúc, một cái đặt chậu cá, thoạt nhìn trong phòng lại thêm mấy phần hoạt bát.
Từ Tự Giới lại trách cứ nàng: “Mọi người có sở thích của mọi người, nàng lại động đến đồ đạc của người khác lung tung.”
Anh Nương không thèm để ý nói: “Cái này chẳng qua chỉ là sắp xếp, yêu thích thì bày vài ngày, không thích thì đổi lại là được.”
Từ Tự Giới cười cười, nhìn Anh Nương cười sáng lạn, nghĩ đến Anh Nương nhận làm một cái áo mùa xuân, đến tháng ba tam tài lấy ra cho hắn mặc, trong lòng lại có chút mềm mại, dịu dàng nói: “Đại tẩu là Thế tử phu nhân, sau này sẽ chủ trì về việc bếp núc, nếu một chút kiêu ngạo đều không có, sao có thể trấn áp được mấy quản sự ma ma kia.”
“Thiếp biết rõ rồi!” Anh Nương lại tự mình xếp một bát Thái Dương Hoa nho nhỏ trên bệ cửa sổ, quay đầu nói với Từ Tự Giới: “Nhị tẩu rất tốt, lúc thiếp vừa gả đến, kiệu hoa chòng chành khó chịu, nàng đã lặng lẽ nhét một hoa lộ cho thiếp.” Nói đến đây, nàng nở nụ cười: “Nàng còn nói nàng gả vào trước nên biết được, là mẫu thân đã nhét hoa lộ cho nàng.”
“Thật sao!” Làm con trai, đều hi vọng chị em dâu hòa thuận, nghe vậy lập tức làm ra bộ dáng cảm thấy hứng thú: “Còn có chuyện như vậy, sao nàng không nói với ta? Không biết mẫu thân có nhét hoa lộ cho nàng không?”
“Lúc ấy nào biết chàng ở đâu… Còn quản thiếp thế nào…” Anh Nương đỏ mặt, không nói nữa.
Mặt Từ Tự Giới cũng thoáng hiện lên chút hồng hồng, hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy có ai, lại nói: “Đúng rồi, Lục đệ muốn đi ra ngoài rồi, nàng nói xem chúng ta tặng vật gì tiễn đưa mới tốt…”