Thứ Nữ Công Lược

Chương 702 : Rèn Luyện

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Từ Lệnh Nghi cười rộ lên: “Đường Hộ Quân!”



Thập Nhất Nương ngạc nhiên.



Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương.



“Hắn cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng tại Gia Dự Quan mà đã muốn làm Tổng binh của Gia Dự Quan. Tổng binh của Gia Dự Quan dễ làm như vậy sao? Mấy năm nay Gia Dự Quan liên tục thua trận, những Tổng binh kia đều là người yếu đuối nhu nhược, không lẽ không có được một người hữu dũng hữu mưu sao? Từ Gia Dự Quan đến Ha Mi rồi đến Thi Châu, chẳng lẽ chỉ có mỗi dân chúng của Gia Dự Quan phải chịu cảnh trôi dạt khắp nơi sao?”



Hắn dần dần thu nụ cười lại, trầm giọng nói: “Thiếu niên, có khát vọng, có nhiệt huyết, có mạnh dạn xung phong đi đầu là tốt. Nhưng có thể đến gần được với khát vọng, nhiệt huyết hay mạnh dạn xung phong đi đầu lại là một chuyện. Phải học được tỉnh táo, suy xét, thỏa hiệp, nếu có thể ở trong tình thế phức tạp nhất mà tìm được điều có lợi nhất cho mình, và còn có thể nghĩ biện pháp nắm lấy cơ hội mà tiến hành lợi dụng, như vậy mới có thể thành công.”



Nói xong, nét mặt hắn có chút nghiêm túc hẳn lên: “Cẩn Ca Nhi bây giờ không phải là đang tràn đầy nhiệt huyết sao? Vậy để cho hắn đi đi. Đi Gia Dự Quan làm hộ quân. Cùng ăn cùng ở với những hộ quân bình thường kia, cùng luyện tập, tuần tra, canh gác, phòng thủ thành, cho hắn biết cái gì mới thật sự là quân doanh. Đợi đến lúc đó, nếu hắn vẫn còn có chí hướng như vậy, chúng ta lại dạy cho hắn biết cái gì là tỉnh táo, như thế nào gọi là suy xét, cái gì là thỏa hiệp cũng không muộn!”



Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng đã tính trước tất cả mọi chuyện của hắn, không khỏi làm cho hắn cụt hứng: “Người ở Gia Dự Quan từ trên xuống dưới đều biết Cẩn Ca Nhi là con trai của Hầu gia sao?”



Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chính là bởi vì từ trên xuống dưới thành Gia Dự Quan đều biết hắn là con trai của ta, nên ta mới có thể yên tâm mà sắp xếp cho Cẩn Ca Nhi vào trong đó.”



Thập Nhất Nương khó hiểu.



“Ta cũng biết tuổi của Cẩn Ca Nhi còn nhỏ, trong tay cũng chưa chuẩn bị chút gì. Chỉ là nghĩ đến hắn đã muốn đi con đường này, vậy thì nên sớm chuẩn bị một chút thì tốt hơn.” Từ Lệnh Nghi khẽ nói, “Nhưng muốn là một chuyện, có năng lực để làm được chuyện đó hay không lại là một chuyện khác. Là ngựa chết hay là lừa chết, cũng nên lôi ra luyện một lần thì mới biết được. Ta muốn liều lĩnh ném hắn đến một nơi xa lạ, hắn nhỏ như vậy, nếu thật sự bị người ta khi dễ thì làm thế nào bây giờ? Ta ném hắn đi làm thổ binh ở một nơi mọi người đều biết thân phận của hắn, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, mọi người nhất định sẽ chăm sóc cho hắn một chút, nhân cơ hội này hắn hiểu rõ một chút quân doanh rốt cuộc như thế nào là được rồi. Sau hai năm, nếu hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu, ta sẽ chuyển hắn đi nơi khác một lần nữa. Đến nơi mà tất cả mọi người đều không biết thân phận của hắn. Hắn đã có kinh nghiệm tại Gia Dự Quan, tuổi cũng đã lớn hơn rồi, nếu đến vùng đất mới còn không thể phát triển được, vậy ta xem, lúc đó không bằng trở về sớm một chút. Chăm chỉ đọc sách, hoặc là tham gia khoa cử, hoặc là đến đại doanh Tây Sơn, hoặc là nghĩ cách đưa hắn ra ngoài đến Sơn Đông, Thiểm Tây làm tham tướng. Hắn cũng có thể tiêu tan cái ước nguyện này, để tránh chần chừ, chuyện nào cũng không làm tốt.”



Thập Nhất Nương nghe xong thì tinh thần chấn động: “Cách này của Hầu gia thật tốt!” Nhưng ngay lập tức lại lo lắng: “Nếu như hắn vẫn muốn làm hộ quân thì phải làm thế nào bây giờ? Tính tình Cẩn Ca Nhi chàng cũng không phải không biết, chỉ sợ cho dù có đụng phải tường nam nó cũng không quay đầu lại!”



“Chúng ta ra ba điều kiện với con là được” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Một là không thể để lộ thân phận, hai là mỗi ba năm lại đổi chỗ ở một lần, ba là mỗi lần đổi chỗ ở thì dều phải tự bằng năng lực của mình để mưu cầu chức quan.”



“Cái này, cái này cũng quá hà khắc rồi?”



“Chính xác là hoàn toàn rất hà khắc.” Biểu lộ của Từ Lệnh Nghi nhàn nhạt, lộ ra quyết tâm nhất định không được dao động. “Có thể bây giờ ta đối xử với hắn hà khắc một chút, sau này ông trời sẽ khoan dung với hắn nhiều hơn, cơ hội hắn giữ được mạng sống cũng sẽ nhiều hơn một chút.”



Thập Nhất Nương hít sâu một hơi: “Vậy thì làm theo lời Hầu gia đi!”



Hai vợ chồng kề vai ngồi ở đầu giường, thật lâu cũng không nói gì.



***
“Lại còn đá nữa!”



Cẩn Ca Nhi gật đầu, nói với Từ Lệnh Nghi: “Đã qua năm, bọn Đại công chúa sẽ không thể lại tùy ý xuất cung giống như bây giờ. Ngài tìm cho con cao thủ đá cầu đi! Con nhân dịp mấy ngày này học thêm mấy chiêu, đến lúc đó gặp lại con lại để cho bọn hắn thưởng thức một phen.”



Bởi như vậy, chỉ trong một thời gian rất ngắn, bọn họ sẽ đều phải nhớ kỹ người tên Từ Tự Cẩn này!



Từ Lệnh Nghi hơi gật đầu, lập tức gọi Đăng Hoa: “Đi, nói với Bạch tổng quản, trước tối ngày mai tìm cao thủ đá cầu đến.”



Cẩn Ca Nhi cười kéo kéo Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, ở Ung Vương phủ tay chân không thể thoải mái, mặc dù có cung nữ hầu hạ tắm rửa, nhưng không được tắm rửa thoải mái, con muốn đi tắm!”



“Mau đi đi!” Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn con trai càng lúc càng giống người lớn, “Rửa mặt đi ăn cơm, chúng ta cùng tới vấn an Thái phu nhân.”



Cẩn Ca Nhi cười ngâm thơ, mang theo Trường An trở về Thanh Ngâm cư.



Mấy ngày tiếp theo lại cùng mấy người Trường An tập đá cầu trong nhà, mười lăm tháng giêng đi Ung Vương phủ dự tiệc, một lần nữa kết hợp với Đại công chúa thắng Ung Vương, được tặng thưởng.



Từ Lệnh Nghi gọi con trai vào thư phòng.



“Đã thêm một tuổi rồi, con cũng nên kiềm chế đừng phóng đãng quá!” Hắn ngồi ở trên ghế thái sư khảm cẩm thạch ở đằng sau đại thư án màu đen, nghiêm nghị nhìn Cẩn Ca Nhi.



Cẩn Ca Nhi lo lắng di chuyển bàn chân, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, người có gì dặn dò thì cứ nói đi. Nói rõ ràng ra được không, trong lòng con không chắc!”



Một câu, lại làm cho khuôn mặt đang căng thẳng của Từ Lệnh Nghi có chút vui vẻ.



“Tiểu tử thúi! Coi như con thông minh!” Trong giọng nói của hắn lộ ra vài phần cưng chiều, “Không phải con vẫn muốn đi Gia Dự Quan sao? Ta định khai xuân sẽ cho con đi, con cảm thấy thế nào?”



“Thật sao!” Cẩn Ca Nhi hết sức vui mừng, “Con đi, con đi!”



“Chẳng qua là, muốn đi cũng phải có điều kiện!” Từ Lệnh Nghi nhìn con trai đang nhảy tung tăng như chim sẻ, nâng cốc trà lên chậm rãi uống một ngụm, “Nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ đưa con đi!”



Cẩn Ca Nhi cũng không đồng ý ngay lập tức, mà là thu lại bộ dáng vui vẻ, cẩn thận từng chút một nói: “Phụ thân, người nói xem là điều kiện gì?” Một đôi mắt sáng long lanh trong suốt nhìn hắn.