Thứ Nữ Công Lược

Chương 705 : Phương hướng (thượng)

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Editor: Pthu



Cẩn ca nhi vừa đi, nhất thời Thập Nhất Nương có chút mất mát, đột nhiên trở nên lười biếng. Từ Tự Truân mời thợ kim hoàn về làm đồ trang sức, nàng chỉ có hứng thú làm hai cái vòng tay bằng vàng có hoa văn như ý. Anh Nương là tân nương tử, đồ trang sức của của hồi môn không chỉ có mới, hình dáng còn là kiểu mới nữa, nhưng Thập Nhất Nương vẫn lấy tiền riêng của mình ra làm cho nàng hai cái nhẫn vàng, hai đôi hoa tai bằng vàng. Đến hôm ăn cưới, liền dẫn theo Khương thị và Anh Nương đi cùng.



Khương thị và mọi người đều quen biết nhau rồi nên cười cười nói nói xã giao, Anh Nương lại là lần đầu tiên đi dự, nên khiêm tốn đỡ tay Thập Nhất Nương, theo sát ở phía sau, lúc bắt đầu còn có chút căng thẳng, sau khi gặp qua mấy người thì bình tĩnh lại. Lúc Thập Nhất Nương bị người vốn là Lâm đại phu nhân, bây giờ là Lâm phu nhân của Uy Bắc Hầu mời vào chánh điện của Đông sương phòng ngồi, nàng liền ở ngay bên cạnh giúp bưng trà dâng nước.



Hoàng tam phu nhân nhìn Khương thị đang nói chuyện với phu nhân thế tử Trung Cần Bá, Đại thiếu phu nhân của Trung Sơn Hầu Đường gia, liền cười chỉ cho Thập Nhất Nương xem: “Giống chúng ta hồi đó không?”



Mọi người trong nhà đều nhìn theo tay nàng.



Phu nhân thế tử Trung Cần Bá mặc một bộ hoa bối tử màu xanh nhạt, đeo đồ trang sức trân châu, thanh nhã mộc mạc nói không nên lời.



“Ta không nhìn thấy ngươi.” Đường tứ phu nhân cười nói, “Ta thấy có chút giống với Từ tứ phu nhân của năm đó.”



Thập Nhất Nương khẽ cười.



Hoàng tam phu nhân cảm khái nói: “Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, làm cho chúng ta đứng ở dưới mái hiên khi đó, bây giờ đã ngồi ở trong nhà!”



Cam thái phu nhân cười: “Ta không có đứng ở dưới mái hiên, ngươi đừng đem chuyện của ngươi nói thành chuyện của chúng ta.”



Trong phòng cười đùa vui vẻ.



Về đến nhà, Từ Lệnh Nghi đang tựa ở đầu giường đọc thư.



“Của Cẩn ca nhi.” Hắn giơ lá thư trong tay lên, Thập Nhất Nương buộc lòng phải ngồi xuống bên giường, “Viết những gì vậy?” Vội vàng đoạt lấy lá thư.



Từ Lệnh Nghi bật cười, Thập Nhất Nương không kịp nói gì với hắn, liền đọc thư nhanh như gió.



Thư được gửi tới từ Tuyên Đồng, mặc dù rất ngắn, nhưng chuyện ăn, ở, đi lại dọc đường đi nói rất rõ ràng.




Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đến buồng lò sưởi ở sau thư phòng nói chuyện, “Vương gia phái người tới, muốn đưa Trường Thuận tới Liêu Đông.”



Thập Nhất Nương sửng sốt: “Nhà bọn họ còn có người? Muốn dẫn Trường Thuận đi có phải là giả mạo không?”



“Không phải là giả!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chuyện này chỉ có ta và người của Vương gia mới biết được, hơn nữa người tới đón Trường Thuận ta cũng biết, còn cầm theo tín vật của năm đó.” Sau đó thở dài nói, “Mặc dù mấy năm nay ta không có liên hệ với người của Vương gia, nhưng vẫn để ý tới chuyện của Vương gia. Bọn họ bị đày đến Liêu Đông. Liêu Đông có biển. Tiểu đường thúc của Vương Cửu Bảo cũng là nhân vật, đi qua không tới hai năm đã dính dáng tới người của nước Vệ rồi, ở Thái Châu của Liêu Đông, giúp người của Tạp Vệ Sở buôn lậu hàng hóa, không chỉ ra sức buôn bán kiếm lời một khoản, còn mở rộng quy mô. Chỉ là bọn họ đột ngột từ Phúc Kiến đến Liêu Đông, dọc đường vất vả, sau khi đến Liêu Đông lại không thích nghi, mấy đứa trẻ đều chết yểu, bây giờ Trường Thuận là đứa con duy nhất của Vương gia còn sống, Vương gia an ổn rồi, muốn Trường Thuận trở về nhận tổ quy tông cũng là chuyện thường tình.”



“Có thể trở về đương nhiên là tốt.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Đi theo Tân Cúc, Trường Thuận không có gì tốt hơn Trường An. Ta chỉ lo Vương gia ở Liêu Đông có phải là có chỗ đứng vững chắc hay không? Qua mấy năm nữa chuyện của Vương gia có bị người nhắc tới không? Ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn cho hắn mới được.”



“Việc này ta cũng không có nắm chắc mười phần.” Từ Lệnh Nghi nói, “Nhưng ta nghĩ hiện tại Vương gia muốn đón Trường Thuận về, nhất định là phải nắm chắc mấy phần bảo vệ được an nguy của Trường Thuận. Bằng không, nếu như Trường Thuận có việc không hay nào xảy ra, chẳng phải là Vương gia tuyệt tự sao?”



Tuyệt tự chính là chuyện đại sự!



Thập Nhất Nương hơi gật đầu. Cho dù như vậy, Từ Lệnh Nghi vẫn làm một chút kiểm chứng, lúc này mới lấy cớ là đưa đồ cho Cẩn ca nhi, đưa con của Vương gia đến Gia Dự quan…



Lúc Đông chí, tin tức từ Gia Dự quan truyền đến, nói Trường Thuận không hợp khí hậu, đột nhiên bạo bệnh chết trẻ rồi.



Mặc dù Tân Cúc đã biết chân tướng của sự tình, nhưng vẫn rất thương cảm.



“Cũng không biết hắn có nhớ ta không?”



“Sẽ!” Thập Nhất Nương cầm tay nàng, “Ngươi đối với hắn tốt như vậy, hắn sẽ nhớ mà.”



“Ta cũng không phải là muốn hắn nhớ.” Tân Cúc rưng rưng cười nói, “Ta là sợ hắn trôi qua không tốt. Nghèo khó có cái tốt của nghèo khó, phú quý có cái hiểm của phú quý.”



Lời này có đạo lý.



Thập Nhất Nương không khỏi gật đầu.