Thứ Nữ Công Lược
Chương 706 : Phương hướng (trung)
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Thập Nhất Nương và Tân Cúc cũng đã có vài ngày không gặp, nên nàng giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm, vừa ngồi xuống, Vạn Đại Hiển đã chạy tới.
Tân Cúc căng thẳng trong lòng.
Vạn Đại Hiển làm người vẫn luôn cẩn thận, trầm ổn, biết rõ nàng vào phủ tới gặp Thập Nhất Nương, coi như là có chuyện gì, cũng sẽ không lỗ mãng mà đến nhà như vậy… chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?
Thập Nhất Nương cũng rất ngoài ý muốn. Nàng vội sai bảo tiểu nha hoàn: “Mau mời Vạn quản sự đi vào.”
Tiểu nha hoàn lên tiếng rồi đi.
Giữa hai đầu lông mày của Tân Cúc lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Ngươi đừng lo lắng.” Thập Nhất Nương an ủi nàng, “Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”
Tân cúc bình tĩnh lại.
Có Thập Nhất Nương làm chủ, chuyện lớn hơn nữa cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Lúc Vạn Đại Hiển tiến vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hắn cung cung kính kính mà hành lễ với Thập Nhất Nương, rồi cười gọi “Tứ phu nhân”, nụ cười đó cũng lộ ra chút miễn cưỡng.
Thập Nhất Nương liền đuổi tiểu nha hoàn trong phòng ra.
Vạn Đại Hiển thở phào nhẹ nhõm rõ ràng.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái túi nho nhỏ bằng nhung màu đỏ tím: “Phu nhân, người xem!”
Tân Cúc vội nhận lấy đưa tới trước mặt Thập Nhất Nương rồi mở ra.
Hai người đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Ở trong túi tất cả đều là trân châu, từng hạt lớn nhỏ to như long nhãn, châu quang bảo khí(*), làm cho người ta không mở mắt ra được.
*Châu quang bảo khí: dùng để hình dung phụ nữ, hoặc quần áo, trang sức đẹp đẽ, quý giá, lộng lẫy.
Trân châu đẳng cấp như vậy, đừng nói là một cái túi nhỏ, cho dù chỉ bán đi một hạt, cũng có thể bán được bốn, năm mươi lượng bạc.
Chẳng lẽ là Vương gia?
*Thế tập võng thế: Thế tập là cha truyền con nối, võng thế là không suy tàn. Cả cụm nghĩa là chức quan được cha truyền con nối vĩnh viễn.
Tim Thập Nhất Nương đập mạnh một cái.
Hiếu Lăng Vệ, chính là một nơi chuyên môn giải quyết các vấn đề về nhi tử cùng phò mã của công chúa của hoàng thân quốc thích,. Nói đúng hơn chính là trông coi lăng mộ của tổ tông, trên thực tế bảo vệ lăng mộ ở đó đều là những hộ quân, võ quan, bọn họ là những võ quan thế tập võng thế, chỉ cần lúc Hoàng thượng đi Tế Tự thì mặc quan phục vào rồi đi theo hoàng thượng một chuyến—— trong nội cung có Phụng Tiên điện, lại có cung Trai, Thiên, Địa Đàn, mười năm Hoàng thượng cũng không đi đến Lăng Cung được một chuyến, mỗi người bọn họ ngày nào cũng ở trong nhà một buổi. So với ở đại doanh Tây Sơn còn nhàn tản hơn. Ở đại doanh Tây Sơn, ít nhất cũng phải ở trong doanh địa, ít nhất cũng còn phải kéo nhau ra ngoài rèn luyện thân thể một phen, người của Hiếu Lăng Vệ ngay cả mão cũng không cần đội, cái gì cũng không cần phải làm.
“Các ngươi nghe ai nói vậy?” Trong lòng nàng như có sóng to gió lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết là lời này nói ra như thế nào, “Sao ta lại chưa từng nghe nói qua?”
“Mới từ trong thư phòng truyền ra.” Đường tứ phu nhân cười nói, “Hạ công công đã bảo người đi viết thánh chỉ truyền lại cho Lại bộ rồi. Hai ngày này văn thư của Lại bộ nên đến rồi.” Nàng vừa nói, cười ha ha hai tiếng, “Đến lúc đó ngươi cần phải mở mấy bàn tiệc rượu, mời mấy người chúng ta đến ăn mới được.”
“Nếu quả là như vậy, theo tỷ tỷ nói, ăn một bữa cũng có thể.” Thập Nhất Nương nói, “Chẳng qua là không biết lời này là truyền ra ngoài như thế nào?”
“Là thật đó!” Nói chuyện chính là tẩu tẩu của Cam thái phu nhân, nàng cười nói, “Hoàng thượng triệu kiến mấy công khanh ở trong thư phòng, Đại công chúa bảo người ta ngăn cản Vĩnh Bình Hầu. Hoàng thượng biết Vĩnh Bình Hầu đưa Lục thiếu gia nhà các ngươi đến Gia Dự quan, ngài hạ chỉ phong Lục thiếu gia nhà các ngươi làm Đô chỉ huy sứ…”
Lời của nàng vẫn còn chưa nói xong, Đại công chúa đã xông vào.
“Vĩnh Bình Hầu phu nhân, Vĩnh Bình Hầu phu nhân, ngài nhanh tìm Cẩn ca nhi về đi.” Nàng dương dương đắc ý mà nói, “Phụ hoàng phong hắn làm Đô chỉ huy sứ Hiếu lăng vệ, bảo hắn mau trở về nhận thánh chỉ.”
Hiện tại đầu óc Thập Nhất Nương rối loạn. Không biết là Hoàng thượng có ý gì? Đối với việc Cẩn ca nhi đi đến Gia Dự Quan là thấy thế nào? Từ Lệnh Nghi lại nghĩ gì? Có tính toán gì không?
Nàng chỉ có thể khom gối hành lễ nói cám ơn với Đại công chúa.
Đại công chúa không đợi nàng quỳ xuống đã nắm lấy tay của nàng: “Người nhớ bảo hắn trở về nhanh một chút là được. Ngày mùng bốn ta đã hẹn đám hoàng đệ chơi đá cầu ở đông uyển. Nhất định hắn phải tới đấy! Bằng không, ta nhất định sẽ thua.”
Thập Nhất Nương cung kính trả lời “Vâng”, nhưng trong lòng lại phát khổ.
Đại công chúa vui vui vẻ vẻ mà đi. Hoàng Hiền Anh lại phụng mệnh của Hoàng hâu nương nương mời nàng đi nói chuyện.
“… Hoàng thượng là cha của vạn dân, văn trị võ công, tứ hải chấn hà, sao lại vì một câu nói của Đại công chúa mà tùy ý phong thưởng như vậy?” Lời của Hoàng hậu nương nương rất hàm xúc, “Vĩnh Bình Hầu là người như thế nào, trong lòng Hoàng thượng cũng rất rõ ràng. Lần này chẳng qua là thừa dịp lễ vạn thọ mà đẩy thuyền theo nước thế thôi. Ngươi trở về nói với Vĩnh Bình Hầu, bảo hắn vui vui vẻ vẻ mà tiếp chỉ là được. Trong cung, còn có ta đây!”
Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, ôn hòa của Hoàng hậu nương nương ở trước mặt, trong lòng không khỏi nói thầm, cũng không biết ngài được hay không… nhưng tuyệt không dám chậm trễ mà quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng hậu nương nương hài lòng cười cười.
Nắm tay của nàng: “Đi, chúng ta cùng đi đến đại điện. Nhìn thời gian, hẳn là muốn mở tiệc rồi!”