Thứ Nữ Công Lược
Chương 715 : Mượn sức
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Editor: Thảo
“Trong và ngoài triều đình này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa!” Từ Lệnh Nghi kéo tay Thập Nhất Nương, “Chúng ta không thể để gió thổi cỏ lay* (biến động nhỏ) làm luống cuống. Sự luống cuống này rất dễ phạm sai lầm. Mà phạm phải sai lầm rất dễ bị người ta nắm thóp* (chỗ yếu, điểm sơ hở). Nắm được thóp, không phải việc chúng ta làm cũng biến thành chúng ta làm.” Hắn nói xong, bắt đầu cười, “Chúng ta lấy tĩnh chế động, mặc kệ nó đồn Đông Nam Tây Bắc, mình cứ đứng yên bất động.”
Thập Nhất Nương gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ nhiều năm như vậy, một chuyện lại nối tiếp một chuyện, mỗi một chuyện nhìn như rất nhỏ, nhưng cuối cùng đều gây ra phong ba không lớn không nhỏ, về việc của Cẩn Ca Nhi, đương nhiên nàng tiếp cận nó theo góc độ chính trị. Lại nghe Từ Lệnh Nghi nói như vậy, nàng đã đặng nặng quá mức vào sự việc ở trên triều đình.
“Mặc kệ nó đồn Đông Nam gió Tây Bắc, “nàng không khỏi cười trêu chọc Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia thật sự cái gì cũng không hành động sao?” Ánh mắt lóe lên nhìn sang, lộ ra vẻ hoạt bát.
Từ Lệnh Nghi cười to: “Cho dù người khác thấy ta như vậy cũng có thể làm gì được!”
Đây mới là Từ Lệnh Nghi!
Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Từ Lệnh Nghi dặn dò nàng: “Mấy ngày này nàng trông coi tốt Cẩn Ca Nhi là được rồi, đừng cho hắn đi ra ngoài. Lời này đã xuất hiện trên người Cẩn Ca Nhi, ta sợ có người đánh chủ ý lên hắn.”
Thập Nhất Nương gật đầu, lấy cớ vấn an Cam Thái phu nhân, giữ Cẩn Ca Nhi bên người.
Cẩn Ca Nhi mới đầu còn tốt, lúc mẫu thân và nhóm tỷ muội của nàng nói chuyện, hắn yên lặng đứng ở một bên là được rồi, nhưng mỗi người đều cười dịu dàng lôi kéo tay của hắn hỏi mẫu thân: hắn đã đính hôn hay chưa, mà phần lớn ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều giống như người đói bụng người nhìn thấy một bàn điểm tâm, khiến hắn bất kể như thế nào cũng nhịn không nổi nữa.
“Con muốn chơi đá cầu trong nhà.” Đúng lúc Thập Nhất Nương muốn dẫn hắn đi đến chỗ của Thập Nhị Nương, hắn nhịn không được nữa, “Đại công chúa nói, nếu chúng con thua, con phải chạy xung quanh Tây Uyển một vòng. Con không muốn chạy!”
“Lúc đón năm mới Thập Nhị Nương mới được gặp con.” Thập Nhất Nương khuyên hắn, “Mỗi lần gặp mặt đều hỏi con. Lúc con được phong Hiếu Lăng Vệ chỉ huy sứ, chồng của Thập Nhị Nương còn đặc biệt đưa quà tặng đến, đúng lúc chúng ta nhân dịp cơ hội này nói tiếng cảm ơn với Thập Nhị Nương của con. Con không đi sao được?”
“Dù sao mùng ba sẽ gặp nhau, trước năm mới sao phải đi nữa?” Cẩn Ca Nhi phản đối nói, “Đến lúc đó con cảm ơn Thập Nhị Nương một lần nữa cũng không muộn ah!” Ánh mắt lạnh lùng của Từ Lệnh Nghi nhìn qua, trong lòng Cẩn Ca Nhi rùng mình, tiếng nói nhỏ dần, cuối cùng biến thành ấp úng nói nhỏ, “Đi thì đi, nhưng sau khi vấn an Thập Nhị Nương chúng ta sẽ về luôn, mẫu thân đừng lúc nào cũng tán gẫu chuyện nhà với người ta, hơn nữa vừa nhắc tới sẽ nói không ngừng...”
“Có ai nói chuyện với mẫu thân như vậy không?” Từ Lệnh Nghi sa sầm mặt, “Việc thăm viếng giữa thân thích cũng sốt ruột, vậy con thử nói xem, con kiên nhẫn làm được cái gì?”
Cẩn Ca Nhi cảm thấy được sự bất thường của phụ thân, lại cảm thấy giải thích không rõ với phụ thân, nói không chừng còn nhắc nhở phụ thân thu xếp nói chuyện cưới xin cho hắn.
Từ Tự Dụ vừa đến cửa, lập tức đi đến chỗ của Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương mới từ chỗ Thuận Vương trở về, sắc mặt Từ Lệnh Nghi vẫn như cũ, Thập Nhất Nương uống một chút rượu mà mặt đỏ như quả đào.
Hai cha con đến phòng Đông Tiêu nói chuyện.
Từ Tự Dụ truyền đạt lại lời nói của Phương Ký, Từ Lệnh Nghi chỉ hơi gật đầu, nói một tiếng “Đã biết”, thần sắc tỏ ra rất bình thường. Từ Tự Dụ không khỏi có chút thất vọng, hành lễ chuẩn bị lui ra, đi tới cửa, nghe thấy phụ thân gọi hắn: “Văn Minh, con biết chiếu cố đệ đệ, rất tốt!”
Phụ thân gọi tên tự của hắn...
Từ Tự Dụ sửng sốt, cảm thấy khóe mắt đau xót, tầm mắt đột nhiên trở nên hơi mơ hồ.
Hắn vội vàng cúi đầu: “Con là ca ca, đó là điều nên làm.” Hành lễ vái chào, vội vàng đi.
Từ Lệnh Nghi ngồi ở sau Đại Thư Án im lặng một lúc lâu.
* * * * * *
Trở về trong phòng, tiểu nhi tử đã từ trong nội cung trở về, đang dựa vào bên cạnh thê tử nói nhẹ nhàng: “... Mấy lần đều đá hướng bên kia, may mà con thông minh, không đỡ lấy, lại để quả cầu đập vào đầu tên kia. Chỉ là Bát hoàng tử rất xui xẻo, mắt của đại công chú trừng rất lớn, dữ tợn không thể một ngụm ăn hắn. Tính tình tên kia cũng không tệ lắm, bị đập cũng không tức giận, người lớn lên càng anh tuấn, con thấy đại công chúa xấu hổ trốn ở sau lưng con, bỗng nhiên thay đổi bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ. Nhất định là coi trọng người ta!”
Thập Nhất Nương ôm nhi tử: “Con còn biết những chuyện này?”
“Con không ngu ngốc!” Cẩn Ca Nhi bĩu môi kêu la, trông thấy phụ thân đi đến, vội vàng đứng lên, “Phụ thân, người về lúc nào vậy, cũng không phát ra tiếng, làm chúng con sợ kêu to một tiếng!”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu: “Có gặp Hoàng hậu nương nương hay không?”
“Gặp ah!” Cẩn Ca Nhi chần chừ ngồi bên cạnh Thập Nhất Nương, thấy ánh mắt của phụ thân dừng ở bả vai hắn, vội vàng xê dịch người, cách Thập Nhất Nương một nắm tay, “Còn thưởng cho con kim nguyên bảo của bốn trạng nguyên thi đỗ. Bảo con mùng sáu lại tiến cung một chuyến.”