Thứ Nữ Công Lược

Chương 72 : Anh đào (Hạ)

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Không biết vì cái gì, San Hô các nàng nhìn thấy vậy thì tất cả ánh

mắt đều chát chát, thậm chí Phỉ Thúy còn nghiêng mặt lau trộm khóe mắt.



Lạc Kiều đã nhớ đến buổi sáng việc mình nhìn thấy Tứ gia đưa tiền cho Tiểu Lục Tử.



Nhưng vào lúc này, ai có thể lên tiếng……



Biểu tình của nàng âm tình bất định, một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Ta đi nói cùng Tứ gia.”



San Hô kéo nàng:” Tứ gia nếu muốn ra mặt vì Đích Cẩm, thì lúc Đích Cẩm bị lôi ra đã xuất đầu……”



Lạc Kiều do dự một lúc lâu sau, cuối cùng đi theo San Hô trở về phòng.



Nhưng lên giường, lại lăn qua lộn lại ngủ không được.



Ở cùng nàng trong một phòng chính là San Hô, bị nàng quấy rầy không

thể ngủ được, ngáp dài nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi! Dù

sao thì cũng qua rồi.”



San Hô càng nói như vậy, Lạc Kiều càng bất an. Nàng dứt khoát mặc

xiêm y đứng dậy, nhờ ánh trăng đến gian ngoài rót chén nước, đứng ở bên

cạnh cái bàn tiểu khẩu nhỏ cái miệng nhỏ uống một ngụm.



Qua một hồi lâu, Lạc Kiều cảm thấy trên người có chút lạnh, đang muốn xoay người vào nhà, thấy Đại Mạo xoa mắt đi đến.” Ai nha!” Nàng nhất

thời không thấy rõ, hoảng sợ. Lạc Kiều vội cười đáp:” Là ta, Lạc Kiều.”



” Hóa ra là Lạc tỷ tỷ.” Đại Mạo thở phào nhẹ nhõm,” Ngươi cũng đi ra uống trà a!”



Lạc Kiều không yên lòng ” Ân” một câu, nàng xem Đại Mạo nhẹ chân nhẹ

tay rót trà, nghĩ đến nàng bình thường cũng thật cẩn thận như vậy, không nói nhiều lời lắm, trong lòng khẽ động, không khỏi nói:” Đại Mạo, ngươi tin tưởng là Đích Cẩm ăn vụng anh đào sao?” Đại Mạo giật mình. Có lẽ là trong lòng nàng cũng giống như Lạc Kiều có nghi vấn, có lẽ là trong

bóng đêm con người trở nên yếu đuối…………



Nàng thấp giọng nói:” Bình thường Tứ gia đến thỉnh an đại thái thái

Đích Cẩm cũng đi theo, cái khác thì ta không dám nói, nhưng chuyện ăn

vụng anh đào như vậy, chắc là không thể nào…… Huống chi, còn đem anh đào chưa có ăn xong đặt ở trong ngăn tủ như thế…… Ta nhớ rõ chiếc đĩa bày

anh đào là cái đĩa men điềm bạch ……”



Giống như gặp tri âm.



Lạc Kiều liền đem chuyện buổi sáng nhìn thấy Tứ gia đi tìm Tiểu Lục

Tử nhờ mua đồ vật này nọ nói cho Đại Mạo:”…… Lúc trước ta nghe người ta

nói, Tứ gia cùng Đích Cẩm rất tốt. Ngươi nói, có phải là Tứ gia mua về

để lấy lòng Đích Cẩm hay không?”



“Như vậy, chẳng phải là oan uổng cho Đích Cẩm sao?” Đại Mạo càng nghe càng cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.



” Ta nghĩ đi nói cùng Tứ gia…” Lạc Kiều chưa từ bỏ ý định, muốn được Đại Mạo ủng hộ.



Đại Mạo do dự một lúc lâu sau, nói:” Nếu không, để ta đi cùng tỷ tỷ đi?”



Lạc Kiều nghe xong liền quyết tâm đi.




Nàng đã sớm nghe nói La Chấn Thanh đối với Đích Cẩm không giống với……



“Đại thái thái tức giận khủng khiếp.” Hổ Phách nói,”Cho Đại phu nhân, đi tìm nhân nha tử, phải đem Đích Cẩm bán!”



Thập Nhất Nương thật giật mình, nhưng nghĩ lại, tuy cảm thấy ngoài dự kiến, nhưng bên trong cũng hợp lý.



Ở trong tâm lý đại thái thái, nam nhân không tốt, chỉ sợ đều là do nữ nhân dụ dỗ, đều là do nữ nhân không biết xấu hổ muốn trèo cao. Ngẫm lại Đào Chi bị Đại phu nhân đuổi về nhà mẹ đẻ. Bất quá là nói cùng Đại lão

gia mấy câu, đã bị kêu đánh kêu giết. Từ đó có thể nhìn ra được tâm tính của đại thái thái.



Nàng không khỏi thở dài một hơi.



Đông Thanh lệ hoen bờ mi: “Đích Cẩm là người rất cẩn thận như vậy……”



“Thành thật cẩn thận có ích lợi gì!” Hổ Phách giống như rất bức xúc,

lần đầu tiên ở trước mặt Thập Nhất Nương nói chuyện vượt quá giới hạn,”

Tứ gia luôn luôn thương hương tiếc ngọc, nha hoàn bên người không khỏi

hi hi ha ha không có giới hạn. Đích Cẩm là đại nha hoàn, có khi nói quá

vài câu, Tứ gia còn che chở con đĩ nhỏ…… Ai biết trong này có chút kỳ

quặc gì? Hơn nữa buổi tối ngày hôm qua Đích Cẩm bị nhốt đến sài phòng,

nếu Tứ gia thiệt tình bảo vệ Đích Cẩm, đã sớm hướng thái thái cầu tình,

làm sao để chuyện này kéo dài quá một buổi tối, mà vẫn im hơi lặng

tiếng!”



Thập Nhất Nương nghe xong thì ngẩn ra.



Không nghĩ tới Hổ Phách lại nói một phen như vậy…… Nhưng rất có đạo lý.



Đông Thanh nghe xong lại lắc đầu:” Tứ gia cũng là bất đắc dĩ! Hắn là Bồ Tát qua sông, tự thân mình còn khó bảo toàn……”



Hổ Phách không nghĩ tranh luận cùng Đông Thanh, muốn nói lại thôi.



Đông Thanh đã thấp giọng nói:” Đáng tiếc, Đích Cẩm lớn tuổi, nhà tử

tế nghe nói là từ nhà chúng ta bán ra ngoài, chỉ sợ sẽ không muốn……” Ngụ ý, Đích Cẩm bán ra ngoài, cũng sẽ không bán đến chỗ gì tốt đi.



Trong phòng không khí càng thấy nặng nề.



Thập Nhất Nương cười nói:” Các ngươi cũng không cần lo lắng, Ngũ tỷ ở trước mặt mẫu thân luôn luôn có tiếng nói, huống chi Đích Cẩm không

phải là người tính tình lỗ mãng, nói không chừng mẫu thân hết giận, việc này cũng trôi qua.”



Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng kêu thê thảm xa xa truyền đến.



Mọi người thần sắc rùng mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy được đó là thanh âm Đích Cẩm.



Nhưng này thanh âm rất nhanh liền chấm dứt, bốn phía lại khôi phục sự im lặng vỗn có.



Không biết vì cái gì, tất cả mọi người trong lòng đều sợ hãi.



Trong lúc nhất thời, trong phòng trầm tĩnh như nước.



Ngẩng đầu, mặt Đông Thanh đã đầy lệ.