Thứ Nữ Công Lược

Chương 743 : Hiến tù binh (hạ)

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Lúc này Thập Nhất Nương đúng là hơi khó xử.



“….Đoán mệnh nói ít nhất nhỏ hơn ba tuổi. Cũng không có gấp. Lúc đó mọi người nửa là cười giỡn, nửa là thật sự nói chuyện, ta cũng không biết nên thế nào là tốt”. Nàng có chút áy náy nhìn Đường tứ thái thái “Thế nào cũng phải qua lúc bận rộn mới có thời gian ngồi xuống thương lượng một chút với Hầu gia”.



“Đó là tất nhiên” bộ dạng của Đường tứ thái thái trả lời không chút để bụng, nụ cười vẫn không giảm nói “Đường công danh của Lục thiếu gia mới vừa bắt đầu còn có nhiều chuyện gấp gáp, ta cũng tạm thời nảy lòng tham thôi ”, che miệng cười “Ngài không nói, hiện tại ta mới nhớ, càng cảm thấy Lục thiếu gia với Đại tiểu thư nhà chúng ta xứng đôi ____Lục thiếu gia năm nay mười năm, Đại tiểu thư nhà chúng ta năm nay mười hai: Lục thiếu gia là con thứ của Hầu gia, Đại tiểu thư nhà chúng ta là trưởng tôn nữ (cháu gái đầu) của phủ Thế tử gia, còn chưa nói đến Đại tiểu thư nhà chúng ta công dung ngôn hạnh đều có, là do từ nhỏ đã được cô cô trong cung ra dạy bảo….”. Đương tứ thái thái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương vẻ mặt nhàn nhạt trong lòng không khỏi đả khởi cổ lai (ý chỉ trong lòng rung lên gấp gáp, vội vàng, rối loạn như đánh trống).



Chẳng lẽ tin đồn là thật?



Chu gia và Tôn gia đều có ý cùng Từ gia thân càng thêm thân?



Hoặc là tại vì năm nay Đường gia cưới mấy phòng con dâu, gả mấy vị cô phu nhân cũng là gia đình quyền thần, mặc dù đều rực rỡ gấm hoa, nhưng cũng không có nhiều mối thật sự tốt, đặc biệt là hôn sự của Thiếu Hoa năm đó, sợ mất lòng Kiến Trữ hầu nên cưới trưởng nữ nhà bọn họ, ai biết Thái hậu vừa chết, Dương gia gió thổi mây bay (ý nói suy sụp) không nói, còn đem công danh của Thiếu Hoa cũng kéo xuống, những nhà công huân ở Yên Kinh lại sợ đắc tội tiên đế, nhà nhà đều tránh, thế cho nên những năm này, Đường gia với những nhà huân quý ở Yên Kinh càng ngày càng không thân thiết.



Nhưng Từ gia lại hoàn toàn ngược lại.



Đầu tiên Hoàng thượng chỉ định Từ Tự Cẩn chưa đến hai mươi tuổi, chưa từng cầm quân đánh giặc, theo Âu Dương Minh tiêu diệt Đóa Nhan, nghe tin bị Âu Dương Minh đánh cho thất bại thảm hại, thời điểm Cẩn ca nhi đuổi theo kẻ địch vào thảo nguyên hoàn toàn không có tin tức, lập tức hạ chỉ cho Cung Đông Ninh mang theo đại quân đi tìm người, còn không có để ý đến đám người Trần các lão cùng Lộ thượng thư phản đối, điều Ngũ quân đô đốc phủ tức trung quân cùng hậu quân đi Tuyên Đồng trước, phái thêm binh lực….Tuy nói Đóa Nhan cuối cùng là Từ Tự Cẩn bắt được nhưng Hoàng thượng không đợi đến lúc hiến tù binh ở ngọ môn đã phong Cung Đông Ninh là Tây Trữ Hầu, Từ Tự Cẩn là Vũ Tiến Bá…Tất cả mọi người đều nói đùa ở đáy lòng, nếu không phải vì phong thưởng Từ Tự Cẩn chỉ sợ Cung Đông Ninh cùng không nhanh mà nắm được chức Tây Trữ Hầu trong tay như vậy.



Sau đó, Từ Lệnh Nghi thừa dịp lúc Tây Bắc đại thắng góp lời “Đáng giá ban thưởng đất, theo như quan tước, phẩm cấp một lần nữa xác định số lượng đất ban thưởng”được Hoàng thượng đồng ý, giải trừ nguy hiểm tiếp nhận ruộng đất, để cho Từ Lệnh Nghi đang giữ chức công tước uy vọng tăng lên gấp bội, so với thời điểm bình định Tây bắc cao hơn mấy phần.



Lúc này Hoàng thượng mới lên ngôi chưa được bao lâu, đợi một thời gian Từ gia chẳng phải là nhất thời vô lượng (trong thời gian ngắn danh vọng tăng cao).



Nghĩ đến những thứ này ý niệm trong đầu của Đường tứ thái thái muốn cùng Từ gia kết thân càng chấp nhất (cố chấp).



Nếu bàn về thân sơ, Từ gia tất nhiên cùng Chu gia, Tôn gia thân thiết hơn. Kể cả nói trắng ra, Từ Tự Cẩn là đứa con duy nhất của Thập Nhất Nương, lại có chiến công, tước vị trong người đừng nói là Thập Nhất Nương, nếu đổi lại là nàng cũng không dễ dàng đáp ứng.



Chuyện này còn muốn bàn bạc kỹ hơn.


“Đâu chỉ ba năm” Thập Nhất Nương đi tới giúp sắp xếp lại xiêm y “Ta thấy năm năm không cần phải may xiêm y rồi”.



“Xem phu nhân nói kìa” Hổ Phách cười nói “Là ngài đối với Lục thiếu gia quá nghiêm khắc ___Giống như trong chuyện mặc quần áo, áo phải mặc đến cổ áo đổi màu vàng mới cho thay mới, nếu là người khác đã sớm một quý đổi một lần rồi”.



“Cái này, cái này cần nghiêm khắc a!”. Thập Nhất Nương cười nói “Trên đời này còn không biết có bao nhiêu người không có khả năng mặc vải Tam Thoa Tùng Giang đâu! Hắn như thế đã là đủ xa xỉ rồi”.



Hổ Phách cười đang muốn nói chuyện, thì có gã sai vặt mặc áo xanh đứng phía ngoài bình phong oang oang bẩm “Phu nhân, Khổng tước của Lục thiếu gia bay mất”.



Thập Nhất Nương chấn kinh “Khổng tước làm sao lại bay!”. Vừa nói, mắt nhìn lại người vừa nói.



Chỉ thấy gã sai vặt vóc người thon gầy, nhưng rất cao lớn, mặc dù tới để bẩm chuyện nhưng đầu ngẩng lên, thân thể nhìn rất mạnh mẽ kiên cường, không có một chút giống người dưới, đê hèn, khiêm thuận (khiêm tốn, nghe lời).



Đây là nội viện. Làm sao có thể phái người tới bẩm báo có thân hình cao lớn không giống như hài tử sai vặt tới để bẩm chuyện? Hơn nữa gã sai vặt này có một bộ dạng ngạo nghễ, rõ ràng là người có chủ kiến. Gặp nàng là người không muốn truy cứu còn dễ nói, nếu như gặp Thái phu nhân, Nhị phu nhân hoặc là Ngũ phu nhân, đồng nhất trả lời không tốt chỉ sợ muốn ăn đòn.



Nàng âm thầm cau mày đi ra ngoài.



“Ngươi là thủ hạ của người nào ở đây…” Không nói hết lời, Tim Thập Nhất Nương đã loạn nhịp đập mạnh ở đâu đâu.



Hổ Phách cũng cảm thấy gã sai vặt này có chút không ổn, nghe Thập Nhất Nương đang nói đột nhiên ngừng lại, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, vừa vội vàn đi ra ngoài, vừa lạnh lùng nói “Phu nhân đang hỏi ngươi đấy? Làm sao người…” Giương mắt nhưng thấy một đôi mắt phượng lấp lánh như hắc thạch tỏa sáng.



“Lục,Lục thiếu gia…” Hổ phách há mồm rồi cười.



Từ Tự Cẩn hì hì cười.



Thập Nhất Nương đã tiến tới ôm lấy nhi tử “Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi, sao lại là con?” Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống.