Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 883 : Bộ bộ kinh tâm

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


“Nương nương!” Lí Vị Ương đột nhiên cất cao giọng nói, “Không phải Vị Ương xem thường Thất điện hạ, hoàn toàn ngược lại, điện hạ không phải quý nhân hoàng tôn bình thường, nương nương kỳ vọng rất lớn ở điện hạ, cho nên nương nương tuyệt đối không cho phép nữ nhân tuỳ hứng độc tài như ta ở bên cạnh điện hạ! Trong mắt nương nương Thất điện hạ là trân bảo, tất nhiên chỉ có phỉ thuý quý hiếm mới xứng đôi, mà Vị Ương chỉ là hòn đá ven đường, nương nương không cần lo lắng, ta sẽ không vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ! So với gả cho Thất Hoàng tử làm phi tử, ngày ngày phải tranh qua đấu lại, Vị Ương có thể tìm một nhà bình thường, tìm một nam tử bình thường quý trọng ta trân trọng ta cùng nhau sống qua ngày!”



Từng lời của Lí Vị Ương như kim đâm vào trái tim Đức phi, bà nhìn nàng, trong nháy mắt cảm thấy lo sợ bất an. Bà khẽ mở miệng nhưng không phát ra tiếng nào, trong mắt hiện lên sự tức giận.



“Ngươi quá ngây thơ rồi, có nam tử nào không tam thê tứ thiếp, ngươi nghĩ mình là ai?!” Đức phi vất vả lắm mới tìm được tiếng nói của mình.



Lí Vị Ương không phải hồn nhiên, nàng đã đi qua con đường Đức phi nương nương lựa chọn, long tôn Hoàng tử, thăng chức rất nhanh, nhưng nàng phấn đấu cả đời, cuối cùng nhận được gì? Toàn là hư vô mà thôi. Nàng vốn không định nói những câu này, nhưng nếu không nói rõ ràng, không dám đảm bảo rằng Đức phi còn giữ ý tưởng gả nàng cho Thất Hoàng tử làm Trắc phi. Làm Trắc phi của Thác Bạt Ngọc, có khác gì lúc trước gả cho Thác Bạt Chân, đơn giản là lặp lại con đường đó một lần nữa. Không sai, hiện tại Thác Bạt Ngọc có tình cảm với nàng, nhưng lúc trước Thác Bạt Chân chưa chắc đã không có lúc thương yêu nàng, tất cả chỉ là nhất thời, ai có thể cam đoan tương lai hắn có thể sủng ái nàng cả đời? Cho nên, nàng tuyệt đối không thể gả cho Thác Bạt Ngọc!



Nói đến đây, giữa hai người đã không còn gì để nói nữa.



Lí Vị Ương định cứ như vậy rời đi, Đức phi lại nói: “Ngươi có biết đánh đàn không?”



Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Không tinh thông.”



“Đàn một khúc cho ta nghe.” Đức phi đột nhiên nói.



Khúc đàn thể hiện đến lòng người, bà muốn biết, rốt cuộc Lí Vị Ương là loại người gì.




Bà ngẩng đầu nhìn Tả Nguyên, lạnh lùng nói: “Chuyện săn bắn vốn nguy hiểm vạn phần, hằng năm đều có người bị tên lạc bắn chết, bị dã thú cắn chết, năm nay Lí Vị Ương sẽ có tên trên danh sách những người chết do ngoài ý muốn.”



Cả khuôn mặt Tả Nguyên trắng bệch, hắn luôn phù trợ Thất Hoàng tử, biết cá tính điện hạ nói một không hai, nếu tương lai có ngày điện hạ biết hắn đã giết chết người trong lòng thì hắn biết nói lời công đạo thế nào với đối phương? Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng khó giữ lại. Huống chi hiện giờ hắn đã quan to lộc nhiều, vì sao còn phải mạo hiểm?



Trương Đức phi là dạng người gì, sao bà có thể không đoán được suy nghĩ của đối phương?



“Ngươi đừng quên, rất nhiều chuyện, là cùng vinh cùng hại.”



Tả Nguyên lắp bắp kinh hãi, hắn biết, người có lai lịch như mình tìm trong Hoàng thành được cả đống, có năng lực nhưng không có bối cảnh căn bản không thể làm quan, nhưng chỉ một câu nói của Đức phi nương nương lại dễ dàng làm được, chỉ mới là phi tử đã có thể như thế, nếu tương lai con trai bà ấy làm Hoàng đế, như vậy phú quý to lớn sắp tới, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở thành tựu trước mắt… Đối với nam nhân mà nói, còn có cái gì mê người hơn công danh lợi lộc? Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu (Bụng dạ hẹp hòi không phải là quân tử, hành sự không tàn bạo không phải là trượng phu), cuối cùng hắn hạ quyết tâm.



Chạng vạng, Lí Tiêu Nhiên cố ý đến thăm Lí Vị Ương, thấy nàng mạnh khoẻ mới yên tâm, dặn dò: “Lúc săn bắn đừng chạy loạn, rất nguy hiểm.”



Lí Vị Ương mỉm cười gật đầu, nói: “Phụ thân cũng phải cẩn thận.”



Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng, không biết vì sao thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng rời đi.