Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 884 : Bộ bộ kinh tâm

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Ngày hôm sau, săn bắn chính thức bắt đầu.



Hoàng đế bắn ra tên thứ nhất, tiếng vang cao vút đâm xuyên qua màn che dầy đặc, sau đó chợt vang lên vô số tiếng mũi tên nhọn bay đi, hơn mười con ác điểu (loài chim dữ như chim ưng, diều hâu) bay loạn tứ phía. Quan Tư tế cao giọng ca tụng năm bội thu, các Hoàng tử cùng trọng thần giương cung cài tên, Thác Bạt Ngọc cũng trong số đó. Đám nữ quyến ngồi trên khán đài rất xa, đột nhiên Thác Bạt Ngọc quay đầu lại, nhìn về khu Lí Vị Ương ngồi. Tầm mắt hắn lưu luyến trên khuôn mặt nàng một lát, rồi thoáng dời sang bên cạnh. Như thể đang nhìn nàng, lại như không phải.



Lí Vị Ương thở dài một hơi, nói đi phải nói lại, Thác Bạt Ngọc không có lỗi, hành động mình trợ giúp hắn có lẽ đã làm cho hắn hiểu lầm, cho rằng mình có tình ý với hắn.



Đây là chuyện rất bình thường, không ai lại vô duyên vô cớ trợ giúp người khác, Thác Bạt Ngọc không biết chuyện kiếp trước, tất nhiên sẽ không nghĩ ra nguyên nhân thực sự việc mình trợ giúp hắn.



Dù sao, Lí Vị Ương cũng không ngại nói cho đối phương biết, ngài thật sự tự mình đa tình rồi. Nàng đã nói rõ với Đức phi, dựa vào thân phận cùng địa vị của mình, đối phương sẽ không cưỡng cầu, cho nên hôm qua nàng đối xử với Thác Bạt Ngọc như vậy, hơi có vẻ giận cá chém thớt. Có lẽ sau này lúc ở cạnh hắn, nên cố gắng giữ khoảng cách. Lí Vị Ương bất giác nghĩ, cảm thấy mình đã lớn tuổi, mà người ta nhìn vào mình chỉ coi là tiểu nha đầu, cảm giác này, đúng là rất phức tạp.



Đúng lúc này, Cao Mẫn ngồi giữa các tiểu thư nhìn Lí Vị Ương, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười mỉm lạnh như băng, nàng đứng lên nói: “Chúng ta cũng ra bãi ngựa đi, ai muốn đi cùng ta?”



Tất cả các tiểu thư rục rịch đứng dậy, bãi ngựa nơi này nuôi dưỡng những con ngựa tốt nhất Đại Lịch, học cưỡi ngựa đối với các thiên kim tiểu thư mà nói là cơ hội rất hiếm có, sẽ không bị trách cứ nghiêm khắc, cho nên khán đài rất nhanh đã vơi đi một nửa, đều theo Cao Mẫn đến bãi ngựa.



Lí Vị Ương ngồi tại chỗ không hề động đậy, nàng không muốn đi tham gia náo nhiệt với Cao Mẫn.



Đúng lúc này, một cái đầu xinh đẹp đột nhiên hện ra trước mặt nàng, kiếm Triệu Nguyệt đặt lên đầu người đó, Lí Vị Ương vội nói: “Không được vô lễ!”



Triệu Nguyệt thu kiếm, Cửu Công chúa lại có vẻ rất hưng phấn: “Oa, kiếm của ngươi thật đẹp!”



Hiển nhiên nàng không ý thức được rằng, nếu vừa rồi nàng có hành động gì gây bất lợi cho Lí Vị Ương, rất có khả năng đã đổ máu ngay tại chỗ.




Rốt cuộc Công chúa cũng có thể ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Nàng ngồi trên ngựa, Lí Vị Ương kéo dây cương, đi thật chậm, Cửu Công chúa ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn thấy diều hâu bay xuyên qua mây trắng, lại có cảm giác như đang ở trên mây. Nàng nở nụ cười: “Chơi thật vui!”



Một lát sau, Cửu Công chúa có thể khống chế con ngựa này, Lí Vị Ương thả lỏng tay để tự nó đi, Cửu Công chúa vừa cười vừa kéo dây cương, khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn khoẻ mạnh đáng yêu. Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, cung nữ bên cạnh nói: “Ai da, Công chúa đừng đi xa! Rất nguy hiểm!”



Lí Vị Ương phân phó: “Đi chuẩn bị cho ta một con ngựa.”



Cung nữ vội vàng kéo đến một con ngựa cao lớn cường tráng, “Những con khác đã bị các tiểu thư mang đi hết, chỉ còn lại con này.”



Lí Vị Ương nhìn thoáng qua con ngựa ương ngạnh mạnh mẽ phun ra tiếng phì phì từ mũi, gật đầu: “Nó được rồi.”



Cửu Công chúa đã chạy rất xa, nhưng Lí Vị Ương đơn giản nhanh nhẹn lên ngựa, chỉ chốc lát sau đuổi kịp nàng ấy, không chờ Cửu Công chúa phản ứng lại, Lí Vị Ương bắt được dây cương của nàng ấy, buộc con ngựa dừng lại: “Hôm nay dừng ở đây thôi, cưỡi thời gian dài, đùi Công chúa sẽ bị xước da.”



“Ta không muốn! Ngươi mau nới tay!” Cửu Công chúa đã nghiện, rõ ràng không muốn dừng lại.



Lí Vị Ương giận tái mặt: “Công chúa cảm thấy chơi vui, nhưng các nàng ấy sẽ bị trừng phạt vì làm trái mệnh lệnh của Nhu phi nương nương, sau này sẽ không có ai chơi với Công chúa nữa.” Nói xong, nàng nhìn về phía các cung nữ đang sốt ruột cách đó không xa.



Cửu Công chúa vừa nhìn thấy Lí Vị Ương thay đổi sắc mặt thì lập tức thấy sợ hãi, vội nói: “Được rồi được rồi, nghe theo ngươi là được mà!”



Nhưng đúng lúc này, không biết vì sao, con diều hâu đang xoay quanh trên cao bỗng nhiên đáp xuống. Cửu Công chúa bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng giật mình xoay người trên ngựa. Con diều hâu kia bay thẳng đến trước ngựa của nàng không xa, bắt ra một con thỏ. Con thỏ giãy dụa, làm bụi cỏ vang lên tiếng rào rào. Tiếng động này làm con ngựa của Cửu Công chúa kinh hoảng bắt đầu chạy như điên. Nàng cảm thấy mình sắp rơi xuống, bất giác cúi người, đồng thời kéo chặt dây cương, dây cương bị kéo chặt con ngựa dùng sức bật hai chân trước lên, mắt thấy Cửu Công chúa sắp bị quăng đi. Lí Vị Ương nhanh hơn một bước kéo cổ tay Cửu Công chúa lại, Triệu Nguyệt bước vài bước bay lên, lúc này con ngựa của Lí Vị Ương lại không khống chế được nữa, liều mạng chạy về phía trước, Lí Vị Ương hét lớn: “Đón lấy Công chúa!”