Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 144 : Bỏ đá xuống giếng

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Typer: Candance



“Đã chết?!” Ngón tay Thác Bạt Chân buông lỏng, tấu chương cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.



“Dạ.” Người hầu gục đầu, giấu đi sự hoảng sợ trên mặt, “Cả nhà toàn bộ đã chết, Tưởng Tam công tử vừa mở mắt thấy tình hình như vậy, người Mạc Bắc thật tàn nhẫn.”



Nửa ngày Thác Bạt Chân không nói gì, kinh ngạc nhìn ly trà nóng bỏng trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cất lời: “Thì ra là thế.”



Người hầu ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết chủ tử nhà hắn đang nói chuyện gì.



Thác Bạt Chân hơi chấn động, giọng điệu càng tối nghĩa: “Ta bị lừa.”



Người hầu càng không hiểu, nhưng Thác Bạt Chân chỉ trầm mặc, than nhẹ một tiếng: “Không ngờ bị nàng ấy đùa giỡn từ đầu đến cuối, thật muốn tự giết bản thân mình.”



Lí Vị Ương, hóa ra mọi chuyện là nàng diễn trò, coi trọng Lí Nguyên Hành, ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ chôn giấu chờ phát động, chỉ chờ tự hắn nhảy vào cạm bẫy. Ngay cả tâm tranh đấu cùng tình cảm ái mộ đều có thể lợi dụng, đúng là không thể không bội phục.



Lúc trước, hắn thích dạng nữ tử như Lí Trường Nhạc, bề ngoài kiều mị, dáng người thướt tha, hoa lệ như mẫu đơn, nâng tay nhấc chân đều mang phong tình lộng lẫy, nhưng xem nhiều loại phong tình này dần dần cũng thấy mỏi mệt… Hiện giờ ngược lại cảm thấy nữ tử lạnh nhạt thản nhiên càng thêm rung động lòng người. Nhất là chỉ có thể nhìn từ xa, ngược lại làm trái tim hắn muốn lấp thế nào cũng không đầy. Cho nên, Lí Vị Ương, nàng càng giãy giụa ta càng cảm thấy đáng yêu, trên đời này không có nữ nhân sau khi trêu chọc ta còn có thể toàn thân quay về. Nàng đã dám trêu đùa ta, nên chuẩn bị trả giá lớn…



Hắn chậm rãi quay mặt đi, nắng sớm ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, làm nửa khuôn mặt hắn ánh lên một tia dữ trợn.



Từ sáng tinh mơ tin tức đã truyền đến Lí gia, trước hết kinh động đến Lí lão phu nhân, bà vội vàng sai người đi tìm Lí Vị Ương, nha đầu chạy vội đến viện Tam tiểu thư. Bạch Chỉ đang thấp giọng phân phó nha đầu ở hành lang: “Tiểu thư hiếm khi ngủ an ổn, làm việc nhẹ nhàng chút.” Vừa nói xong, sợ mình làm ẩm ĩ Lí Vị Ương, còn dùng đầu ngón tay vén mành, lén nhìn vào bên trong, đảm bảo Lí Vị Ương không bị tỉnh giấc mới yên lòng.



Nha đầu báo tin gọi một tiếng Bạch Chỉ tỷ tỷ, Bạch Chỉ quay đầu lại vội giơ ngón tay lên miệng, ý bảo im lặng hạ thấp giọng, sau đó phất tay với người bên cạnh, bọn nha đầu lặng yên gật đầu, nhanh chóng tản đi. Bạch Chỉ cười chào đón: “Đây không phải là Thúy Trúc bên người Lão phu nhân sao, sáng sớm đã tới đây chơi rồi?”



Thúy Trúc nói nhỏ hai câu bên tai Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày lập tức đáp “Ta bẩm báo tiểu thư ngay lập tức, cô chờ ở đây một chút.”



Thúy Trúc gật đầu, “Bạch Chỉ tỷ tỷ nhanh một chút, Lão phu nhân nơi đó đang rất sốt ruột!”



Sáng sớm tinh mơ Lí Vị Ương đã bị đánh thức, nghe Bạch Chỉ nói xong không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ phân phó hầu hạ nàng mặc quần áo thường ngày, rửa mặt, thậm chí còn không quên ăn sáng, rồi mới chậm rãi đi đến Hà Hương viện.



Tới Hà Hương viện, thấy cả phòng đầy người. Lí Tiêu Nhiên sắc mặt nặng nề ngồi trên cao, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đều chẳng hiểu ra sao, đám nữ quyến hiển nhiên vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có Tưởng Nguyệt Lan vừa rồi nghe được tin tức từ chỗ Lí lão phu nhân, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, phảng phất không liên quan gì đến bản thân.



Giữa bầu không khí tĩnh lặng, bỗng dưng có người ho nhẹ một tiếng.



Mọi người ngẩng đầu, ánh mắt chiếu về phía bóng người mảnh mai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẽ biến. Hạch đào trong tay Lí Tiêu Nhiên đột nhiên rơi xuống đất, lăn đến tận chân Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cúi người nhặt hạch đào lên, nắm trong tay, lấy tay áo lau sạch sau đó mới nhẹ nhàng đưa trả Lí Tiêu Nhiên.



Vẻ mặt Lí Tiêu Nhiên không hiểu sao hơi uể oải, nhìn chằm chằm nàng trong khoảnh khắc không nói ra lời.



Lí Vị Ương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, làm sao vậy, vừa sáng tinh mơ vẻ mặt mọi người đã khó coi như vậy.”



Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, đánh giá nàng từ đầu đến chân.



Như thể lần đầu tiên nhận thức nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lí Vị Ương vừa từ Bình thành trở về, khuôn mặt thanh tú, tính tính dịu dàng, lại không hề chịu thiệt, khi đó ông cho rằng con bé chỉ là nha đầu thứ xuất, tương lai có thể trở thành đá lót đường cho Lí gia, tuy rằng trong lòng có chút áy náy nhưng thật sự bé nhỏ không đáng kể so với lợi ích. Đến sau này Lí Mẫn Phong bị đuổi ra khỏi nhà, Đại phu nhân mất đi, tiếp theo đến Lí Trường Nhạc…, nhưng đây là nội đấu Lí gia, Lí Tiêu Nhiên vẫn chưa cảm thấy Lí Vị Ương có chỗ nào lợi hại. Mà lúc này toàn bộ Tưởng gia chết, tất cả mọi người nói vì người Mạc Bắc sợ Tưởng gia khôi phục, cho nên nghĩ cách xuống tay trừ khử Tưởng gia, nhưng Lí Tiêu Nhiên chung quy cảm thấy không đơn giản như vậy.



Nhưng nếu nói có liên quan đến Lí Vị Ương, Lí Tiêu Nhiên lại không tin.



Lúc trước tuy rằng kiêng kị nha đầu kia, nhưng không tốn thời gian cân nhắc rốt cuộc con bé có chỗ nào hơn người, nhưng giờ khắc này, mới thấy bất thường như vậy.



“Cả nhà đại cữu cữu con, ngoại trừ con trai thứ ba Tưởng Hoa còn lại tất cả đều bị mưu sát, ngay tại sáng sớm nay.” Lí Tiêu Nhiên chậm rãi cất lời, sau đó đám người Nhị phu nhân bên cạnh đều kinh ngạc.



Lí Vị Ương cũng ra vẻ giật mình: “Phụ thân, người nói thật ư, không phải là đang nói đùa với Vị Ương đấy chứ? “



Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên như đao phóng tới, ánh sáng lạnh bao phủ: “Chuyện lớn thế này sao có thể đem ra nói đùa.”



Lí Vị Ương đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, bình tĩnh vô cùng thở dài một hơi: “Không phải Vị Ương muốn nghi ngờ, nhưng mà ai có thể làm ra loại chuyện này, cả nhà Đại cữu cữu là con nhà tướng, hộ vệ không đếm nổi, người người đều là cao thủ thân qua trăm trận, Vị Ương thật sự không rõ nếu sát thủ có thể đột nhập Tưởng gia như vào chỗ không người, chẳng phải rất hiểu biết Tưởng gia. Huống chi, theo lời phụ thân nói, sát thủ đã giết sạch cả nhà Tưởng gia, vì sao lại để lại Tam công tử? Chẳng lẽ vì trả thù hắn?”



Lí lão phu nhân gật đầu: “Ta cũng thấy thế, chỉ để lại một mình Tưởng Hoa, rất kì quái.”



Vẻ mặt Lí Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng, chậm rãi cất lời: “Đúng vậy Lão phu nhân, để lại một mình Tam công tử, tất nhiên muốn để Tam công tử nhìn xem kết cục đắc tội đối phương sẽ ra sao. Như vậy, sát thủ đương nhiên là kẻ thù của Tam công tử, hơn nữa chắc chắn có huyết hải thâm cừu. Không biết rốt cuộc Tam công tử đã đắc tội người nào, để rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát.”




Lí Vị Ương cho rẳng hắn đến khởi binh vấn tội, không ngờ hắn hỏi câu này, ngẩn người chần chờ: “Đã phiền điện hạ quan tâm, ta tất nhiên không sao.”



Hắn nhìn dáng vẻ nàng, mày khẽ động, lập tức hỏi: “Nàng đã huỷ diệt được Tưởng gia, còn định làm gì nữa?”



Lí Vị Ương buông mắt: “Điện hạ thật biết nói đùa, Tưởng gia diệt vong không liên quan gì đến Vị Ương. Vị Ương không làm gì hết, cũng làm không nổi.”



”Ta không phải kẻ ngốc. Rõ ràng nàng lợi dụng Thái tử, không, có thể nói là nàng lợi dụng ta, sau này còn lợi dụng Tưởng Hoa, lợi dụng Lí Nguyên Hành.” Ánh mắt hắn như dao găm bay về phía nàng, ”Đó đều là sự thật, nàng không thể phủ nhận.”



Lí Vị Ương nghe ra ý sâu xa trong lời của hắn, lại chỉ nở nụ cười: “Điện hạ đã quá đề cao Vị Ương rồi.”



Thác Bạt Chân đột nhiên mở miệng: “Cuộc đời này, trước giờ ta chỉ lợi dụng người khác, chưa ai có thể nắm tâm tư ta trong tay, bởi vì ta không có nhược điểm, không người nào ngăn được bước chân ta. Nhưng nàng lại lợi dụng sự yêu thích của ta với nàng, lợi dụng sự ghen tị, âm thầm thao túng để ta làm việc thay nàng. Lí Vị Ương, nói thật, ta không thể không bội phục nàng.”



Thật ra lúc đó cho dù Thác Bạt Chân không ra tay, Lí Vị Ương vẫn sẽ để Thất Hoàng tử cứu Lưu Thái phi, cùng với truy kích Lí Nguyên Hành. Nhưng hành vi Thác Bạt Chân xúi giục Thái tử vừa hay giúp nàng thoát khỏi nghi ngờ, có gì không tốt? Nếu nói yêu thích cùng ghen tị, đó chỉ là ham muốn chiếm hữu của hắn – bởi vì không chiếm được cho nên tuyệt đối không cho phép nàng bỏ trốn với Lí Nguyên Hành, đương nhiên, chuyện bỏ trốn hoàn toàn do hắn vọng tưởng.



Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Điện hạ bội phục thì có ý nghĩa gì với Vị Ương? Ngài tự mình giữ lại đi thì hơn. Nếu ngài không còn lời gì để nói, Vị Ương cáo từ.”



Thác Bạt Chân đột nhiên chắn trước mặt nàng. Lí Vị Ương nâng mắt nhìn hắn, sự kinh ngạc chợt loé mà qua, trong giây lát đã trấn định, chỉ cười nhẹ: “Điện hạ còn chuyện gì nữa ư?”



Thác Bạt Chân tự giễu: “Lí Vị Ương, ta cho phép nàng ở cạnh ta, nàng nhất định không chịu sao?” Giọng nói của hắn bỗng chốc mềm mỏng xuống, con ngươi lại yên lặng nhìn nàng, trong đó phảng phất như có điều khẩn cầu.



Lí Vị Ương cười lạnh, trong lòng nàng bỗng chốc tràn ngập trào phúng: “Ta cho rằng ngài đã hiểu rõ lựa chọn của ta.”



Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Đúng vậy, nàng không chịu đến bên cạnh ta. Những lời này ta đã hỏi mấy lần, nàng cũng đáp rất đầy đủ, nhưng chung quy là ta không chịu buông tay, cố ý hỏi lại nàng lần nữa.”



Lí Vị Ương sắc mặt lạnh băng, lại không có chút vãn hồi: “Điện hạ, những lời này điện hạ có hỏi một lần, hai lần, một trăm lần, một ngàn lần đáp án của ta vẫn giống nhau, điện hạ việc gì phải hỏi lại?” Nàng thật sự không rõ, người kiêu ngạo lạnh lùng, không để lối thoát như Thác Bạt Chân, đối xử với bất cứ kẻ nào đều vô tình. Nếu người khác phản bội hắn một lần, hắn làm sao cho đối phương nhiều cơ hội như vậy, rốt cuộc là hắn đang làm gì? Điên rồi sao? Lần đầu tiên nàng cảm thấy thật xa lạ với người bản thân cho rằng rất hiểu biết.



Có lẽ nàng chưa từng thật sự hiểu người này. Cho nên nàng chỉ nói như vậy: “Đây là câu trả lời cuối cùng của ta – ta sẽ không đến bên cạnh điện hạ.”



Thác Bạt Chân nhìn nàng, bỗng dung nở nụ cười: “Lí Vị Ương, ta sẽ không cho nàng cơ hội nữa, như vậy cũng không đổi ý?”



Lí Vị Ương chỉ đáp: “Đúng vậy.”



Tươi cười của Thác Bạt Chân càng sâu, ánh mắt nhìn nàng phảng phất như đối xử với tình nhân yêu thương, mà Lí Vị Ương biết, trong đó hàm chứa băng lạnh, gần như có thể làm đông cứng trái tim người nhìn, không thể hô hấp.



“Như vậy, hẹn gặp lại, An Bình Huyện chủ.” Thát Bạt Chân cười, đi qua nàng.



Hai người lướt qua nhau, Lí Vị Ương đi về phía trái ngược với hắn, không hề lưu lại. Không sai, đối mặt trực diện với Thác Bạt Chân là chuyện rất đáng sợ. Lí Vị Ương chưa từng thấy hắn thất bại, hoặc là những người thấy hắn thất bại cuối cùng đều sẽ chết trên tay hắn.



Cho đến giờ Lí Vị Ương luôn đối phó Tưởng gia, chưa từng mặt đối mặt đấu một trận với Thác Bạt Chân. Nàng không biết mình nắm chắc mấy phần có thể thắng hắn, nhưng nàng biết hiện tại đã không còn đường lui. Nhìn thấy nàng từng bước ép bức Tưởng gia đến tình cảnh này, Thác Bạt Chân tuyệt đối không buông tha cho nàng. Người không thể để hắn sử dụng thì nhất quyết là kẻ địch – hắn sẽ không cho phép nàng trợ giúp Thác Bạt Ngọc, cho nên sẽ trừ khử nàng trước.



Ban đầu hắn đã muốn lấy đi tính mạng nàng, nhưng vẫn không ra tay nặng, bởi vì hắn chung quy đang chờ đợi, chờ nàng phát hiện đến đường cùng sẽ tìm hắn nương tựa. Hiện giờ hắn đã rõ ràng, không thể khoan dung nữa bởi vì nàng đã tiêu tốn chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn.



Đáng tiếc, nàng không thể lui, bời vì sau lưng nàng không có đường. Nàng sẽ không lui về phía sau. Cho dù đằng trước là vực sâu vạn trượng, nàng cũng phải xông qua!



——– Lời tác giả ——–



Biên tập: Ngươi xem, mọi người đều đang thương tình Tưởng gia.



Tiểu Tần: Xì, cự tuyệt thương tình.



Biên tập: Mọi người nói nếu ám sát có thể diệt trừ được, vì sao không ám sát sớm một chút?



Tiểu Tần: Bởi vì không ai có khả năng xông vào Tưởng gia giết người, hơn nữa kiểu gì về sau cũng bắt được nhược điểm. Lí Nguyên Hành có thể bởi vì đó là sát thủ do Tưởng Hoa huấn luyện, hơn nữa Lí Nguyên Hành đã có ý định hi sinh đám người này. Đồng thời Lí Nguyên Hành không sợ người khác tra ra có liên quan đến hắn. Lí Vị Ương dám sao? Nàng không dám, bởi vì nàng không có khả năng bước vào Tưởng gia như chỗ không người, cho dù lần trước đã biết mật đạo, nàng cũng không thể động thủ. Những bé thương tiếc Tưởng gia bị giết, toàn bộ đi úp mặt vào tường! Kiên định đả đảo những người phản quốc! Tưởng gia không chết thì mười vạn quân ở biên cảnh đều phải chết, máu chảy thành sông.



Biên tập: Ngươi khỏi cần vì giết người mà tìm nhiều cớ như vậy –



Tiểu Tần: Mọi sát thủ đều mang mặt nạ dịu dàng đằm thắm, ha ha ha.