Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 145 : Bại lộ bí mật

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Typer: Chi Vũ



Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc lập công lớn, vừa trở về Kinh đô đã được Hoàng đế phong thưởng bổ nhiệm làm Phủ Viễn đại tướng quân phụ trách hai mươi vạn quân quyền phương bắc, trở thành hoàng tử có thực quyền được Hoàng đế thừa nhận, lập tức nổi bật trong triều.



Ở đình hóng mát, sau khi Thác Bạt Ngọc trở về lần đầu tiên gặp mặt Lí Vị Ương. Hiện tại đã là đầu xuân, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không thấy một tia vui sướng hoặc đắc chí thỏa mãn, trải qua chuyện Đức phi hắn đã thay đổi rất nhiều, đến ngay cả chính hắn cũng không nhận ra bản thân. Nếu lúc trước, có khả năng sẽ biến sắc trước máu tươi cùng những tính mạng vô tội trên chiến trường, nhưng hiện giờ ngay cả mí mắt cũng không chớp một lần. Có đôi khi, hắn cảm thấy bản thân mình dần biến thành một người đủ năng lực cùng tâm địa độc ác, có thể sống sót trong tranh đấu hoàng thất kịch liệt.



“Trong tay ta đã có hai mươi vạn binh quyền, tính cả hai mươi vạn trên tay cậu ta La Quốc công, tổng cộng bốn mươi vạn binh mã, đủ để chống lại năm mươi vạn người của Tưởng Quốc công. Thật ra trên đường Tưởng Quốc công trở về, ta đã từng phái người cố ý tiết lộ chuyện Tưởng gia cho ông ta biết… Cho nên, hiện giờ ông ta chỉ là nỏ mạnh hết đà, không kéo dài được bao lâu.” Thác Bạt Ngọc chậm rãi nói, hắn hẹn Lí Vị Ương đến, lại thấy đối phương tư tưởng không tập trung, không biết nghĩ đến chuyện gì, trong lòng xẹt qua sự chua xót cùng thất lạc. Hắn rời đi hơn một tháng nhưng Lí Vị Ương không quan tâm hỏi hắn một câu mạnh khỏe hay không, điều nàng quan tâm chỉ là kết quả của mọi chuyện. Kinh thành tiêu điều, biên cảnh rối loạn, hiện giờ không có việc gì khiến hắn thay đổi sắc mặt bởi vì hắn đã quen nắm mọi chuyện trong tay, nhưng chỉ cần ở cạnh Lí Vị Ương mọi thứ phảng phất trở nên khó nắm bắt, hắn không biết nàng sẽ có quyết định gì cũng không biết ngay sau đó nàng có thay đổi ý định hay không.



Lí Vị Ương buông mắt xuống, cầm trà nóng trong tay, như đang đăm chiêu: “Hiện giờ tình cảnh của Thất điện hạ không phải là cực tốt, mà hoàn toàn ngược lại, hành động của Điện hạ đã khiến đám người Hoàng hậu, Thái tử chú ý, có câu cây to đón gió, hoàn cảnh của Điện hạ hiện giờ vô cùng nguy hiểm.” Thác Bạt Ngọc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, không vì thế mà lo lắng, ngược lại giãn mày, thỉnh thoảng hắn cảm thấy may mắn rằng một thiếu nữ đáng sợ như vậy là minh hữu của mình, nhưng càng nhiều thời điểm thì lo lắng liệu mình có đủ mạnh mẽ để khống chế được nàng —— thậm chí lúc đêm khuya không người, hắn bừng tỉnh từ ác mộng, bỗng nhiên tự giễu, nếu quả thật có một ngày nàng bất mãn với hắn, không biết có rời hắn mà đi hay không?



Cứ lo được lo mất như vậy. Đây rốt cuộc là loại tình cảm gì, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng.



Giống như từ ngày quen nàng, luôn bước trên con đường mà nàng thiết kế, bản thân đuổi theo từng bước chân của nàng, mỗi lần hắn cho rằng đã vượt qua lại phát hiện mình căn bản không hiểu gì nàng.



Hai mắt Thác Bạt Ngọc hơi híp lại: “Ý nàng là —— ta nên bớt phô trương sao?”



Lí Vị Ương lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, cho dù lúc này Điện hạ bớt phô trương, người ta cũng không bỏ qua Điện hạ mà ngược lại, càng thoái nhượng bọn họ càng bức đến đường cùng.”



Thác Bạt Ngọc nhướng mày nhìn nàng, cười lạnh: “Xem ra chuyện này không thể không làm cho rõ ràng.” Trong lời nói của hắn, rõ ràng mang sát tâm với Hoàng hậu và Thái tử, chưa từng có một tia khoan dung.



Lí Vị Ương mỉm cười: “Năm đó Thác Bạt Chân đặc biệt chiêu mộkhông ít người, có tử sĩ xuất chúng, có môn khách trí tuệ, cũng có thuật sĩ am hiểu mưu lược, những người này xuất thân từ nhiều hoàn cảnh, người người được xưng là long phượng giữa loài người, nhưng đều quỳ gối dưới chân hắn, mặc cho hắn điều khiển phân phó, cho nên hắn vốn có thể tìm cơ hội bí mật trừ khử Điện hạ. Đáng tiếc hiện giờ những người này đều bị Điện hạ âm thầm quét gần hết, vậy nên cho dù muốn giết Điện hạ cũng phải mượn tay người khác, ví như Hoàng hậu hay Thái tử, hoặc ví như —— Bệ hạ.”



Âm thầm kích động người khác đến đối phó mình? Trong con ngươi Thác Bạt Ngọc xẹt qua một tia lạnh lùng: “Ta thấy hắn căn bản không có bản lĩnh như vậy!”



Lí Vị Ương cong môi, trong mắt đều là trào phúng.



Lí Vị Ương rất hiểu biết Thác Bạt Chân, hắn và mẫu thân xuất thân hèn mọn sống nương tựa lẫn nhau, du đãng trong cung đình giống như ăn mày bị người khác bắt nạt ức hiếp, lại không có năng lực trả thù, không có hi vọng, không có mong ước. Hắn không phải con trai duy nhất của Hoàng đế, mà xuất thân của mẫu thân lại quá ti tiện, tuyệt đối không có khả năng chú ý đến hắn, không chỉ vậy, rất nhanh ngay cả tình thương của mẹ cũng mất đi. Đến khi chuyển đến chỗ Võ hiền phi, bà ta là kẻ thù giết mẹ hắn, cho nên hắn bắt đầu làm cho bản thân lạnh lùng cay nghiệt mà kiên cường. Bởi vậy, đáy lòng hắn không có tình yêu.



Khuyết thiếu tình yêu đối với người thường mà nói chỉ là đau xót, không nguy hại đến xung quanh. Nhưng khi người này là Hoàng đế thì hoàn toàn khác biệt. Hiện tại Lí Vị Ương nghĩ, rất nhiều hành động trước kia của Thác Bạt Chân đều có dấu vết để suy luận.



Sau khi hắn làm Hoàng đế luôn phát tiết bất hạnh của mình lên những kẻ khác, tất cả mọi người phải thừa nhận sự bất hạnh của hắn, thừa nhận sự trả thù của hắn. Lúc trước nàng từng rất yêu thương hắn, nhưng tình yêu đó không thể cứu vớt được nam nhân này. Bởi vì đáy lòng Thác Bạt Chân luôn có một ý niệm đáng sợ, hắn sợ một ngày nào đó sẽ có người cướp đi mọi thứ trong tay hắn. Không có lúc nào tâm lí hắn không mang nguy cơ: có lẽ một ngày nào đó tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bản thân trở lại vị Hoàng tử nghèo túng hai bàn tay trắng, mặc cho người khác nhục nhã. Chính là vì sợ hãi như vậy, cho nên hắn không ngừng giết người, cho đến khi giết sạch tất cả những người từng nhục nhã hắn, từng giẫm đạp lên hắn.



Mà Lí Vị Ương, Hoàng tử phi bị Đại phu nhân cưỡng ép đưa cho hắn bởi vì xuất thân cũng hèn mọn, đang nhắc nhở vết thương sâu trong lòng hắn, nhắc nhở hắn từng bị người khác khinh thường, nhắc nhở hắn từng cầu cưới Lí Trường Nhạc mà không được —— cho nên, đáy lòng hắn vẫn ghét bỏ nàng, căm hận nàng, mặc kệ nàng đã hi sinh những gì, nếu không gạt bỏ được cảm giác khuất nhục trong lòng thì cho dù lặp lại bao nhiêu lần sự lựa chọn của hắn vẫn như thế, tuyệt đối không tha cho nàng.



Bất luận kẻ nào từng hưởng thụ mùi vị, thì không thể buông tay với quyền lực. Một người đã mơ ước ngôi vị Hoàng đế hai mươi năm, tuyệt đối không có khả năng buông tay, ngược lại theo thời gian trôi qua dục vọng của hắn sẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng khó thỏa mãn, vì thế hắn sẽ không để ý đi tranh đoạt, đi giết hại. Hiện giờ Thác Bạt Chân tổn thất quá nửa lực lượng, nhưng hắn sẽ không dễ dàng nhận thua.



“Điện hạ, giữa điện hạ cùng Thái tử tất có một trận chiến. Cho dù Điện hạ không có tâm làm Hoàng đế, nhưng có thực lực để tranh đoạt vương vị, bất cứ lúc nào đều phải tính toán đến tình cảnh xấu nhất, cho nên Thái tử nhất định không được tha cho kẻ địch đang ẩn náu. Đối với Điện hạ, trận chiến cùng Thái tử đến càng trễ càng tốt. Điện hạ cần tranh thủ thời gian bồi dưỡng thực lực của mình lớn mạnh, đồng thời duy trì thái độ khiêm tốn không chọc giận Thái tử quá sớm, phòng ngừa hắn chó cùng rứt giậu. Huống chi, kẻ địch của Điện hạ ngoại trừ Thái tử còn có Thác Bạt Chân. Nếu Điện hạ cùng Thái tử đấu đến ngươi chết ta sống, ngư ông đắc lợi chính là Thác Bạt Chân. Hơn nữa, hiện giờ rõ ràng Thái tử vẫn tin tưởng Thác Bạt Chân, nếu muốn thắng được bọn họ, biện pháp duy nhất là tìm cách tách bọn họ ra. Ba phương hỗn chiến, chung quy so với một phương trốn sau xem hai phương tranh đấu vẫn tốt hơn.”



“Điều này ta tất nhiên hiểu được, nhưng muốn làm lớn mạnh lực lượng của mình, nhất định phải phái người vào lục bộ, từng bước khống chế lực lượng, nếu có thể, ta muốn chớp thời cơ cướp đi binh quyền củaTưởng Quốc công.” Thác Bạt Ngọc chậm rãi nói.



Lí Vị Ương cười: “Lục bộ đã sớm có người của Thái tử cùng Thác Bạt Chân, Điện hạ có thể chen vào sao?”



Đây đúng là điều Thác Bạt Ngọc lo lắng suy nghĩ, người hắn phái vào căn bản không thể giữ được chức vụ quan trọng, hơn nữa còn bị xa lánh đến tận bên ngoài, không thể chen được vào trung tâm thì không thể phát huy tác dụng lớn nhất. Đều tại lúc trước ý chí muốn thắng không đủ mãnh liệt, đối phương lại bố trí kín đáo chặt chẽ, hiện giờ muốn phá vây không dễ dàng như vậy.



Lí Vị Ương nhấp một ngụm trà, cảm nhận được sự lo lắng của Thác Bạt Ngọc mới chậm rãi nói: “Dưới tình huống Hoàng hậu và Thái tử nắm giữ đại cục triều chính lâu nay, muốn bồi dưỡng phe cánh của mình khó khăn chẳng kém gì cướp đồ ăn trong miệng hổ. Khó khăn lớn như vậy, chi bằng bắt đầu từ số không. Tìm cách chiếm cứ một phần nhỏ nhoi ở những nơi thế lực của Thái tử và Thác Bạt Chân chưa kịp kéo tới.”



“Ý nàng là —— “



“Ta nghe nói, hiện giờ khắp nơi có không ít mật thám của các quốc gia khác, thậm chí còn che giấu sát thủ, đặc biệt chờ cơ hội để hành động, chuyện Tưởng gia lần này vừa vặn là cơ hội tốt, Điện hạ có thể đề nghị với Bệ hạ thành lập một đội ngũ bí mật chuyên điều tra vụ như thế, đồng thời nhổ tận gốc các thế lực của Mạc Bắc, Nam Cương ở Kinh đô.”



Thác Bạt Ngọc ngẩn người: “Ý nàng là, giống Hoàng Kim Vệ ở tiền triều?”



Hoàng đế tiền triều đặc biệt thiết lập một đội ngũ đặt tên Hoàng Kim Vệ, là thị vệ quân sự cho Hoàng đế, được trao quyền chưởng quản hình ngục, truy bắt tuần sát, hơn nữa điều khiển Thiết Trấn phủ, làm các hoạt động như trinh sát, bắt cóc, thẩm vấn. Về sau, Hoàng đế khai quốc của bản triều lại cảm thấy thế lực Hoàng Kim Vệ quá lớn, ảnh hưởng quá sâu, mới thủ tiêu đội ngũ này.



“Phụ hoàng chưa hẳn sẽ đồng ý.” Thác Bạt Ngọc nói ra.




Ánh mắt Lí Vị Ương nhàn nhạt, hiển nhiên không thèm để ý đối phương đang nói chuyện gì, bởi vì đúng là nàng cố ý kích thích Tưởng Hoa tâm cao khí ngạo. Nhưng điều này không trách được nàng. Thật ra người Tưởng gia chết quá mức bi thảm, hắn không thể chấp nhận sự thật thì không chết cũng tàn phế.



Tưởng Nguyệt Lan thở dài, chủ động nói: “Tưởng Thứ phi gọi ta đến để thuyết phục ta giúp đỡ nàng ấy đối phó Vị Ương, hơn nữa còn nó ba ngày saui trên thọ yến Thái hậu, Thái tử sẽ có hành động. Nhưng ta thử mọi cách, nàng ấy vẫn không chịu nói rõ ràng hơn.”



Trong đầu Lí Vị Ương xẹt qua nhiều ý tưởng, sắc mặt bình thản: “Chuyện quan trọng như vậy, vì sao mẫu thân lại nói với ta?”



Vẻ mặt Tưởng Nguyệt Lan uể oải, có điều lại rất bình tĩnh: “Không phải ta đang giúp Vị Ương, mà là ta biết Vị Ương sẽ không thua.” Từ trước đến nay Lí Vị Ương chưa từng thất bại lần nào.



Hàng mi Lí Vị Ương hơi rung, sự kinh ngạc chợt loé trong mắt mà qua.



Tưởng Nguyệt Lan cười: “Ta chỉ nhận thấy Vị Ương sẽ không thua.” Thực ra không phải trực giác, mà vì nàng hận Tưởng gia, hận thật sâu thật sâu. Nếu bọn họ không bức bách, một cô nương đang hoàn hảo như nàng sẽ không phải cần gả cho Lí Tiêu Nhiên làm vợ kế, càng không lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay. Tất cả mọi nguyên do đều do người Tưởng gia quá ích kỉ, coi nàng làm vật hi sinh. Thường ngày lúc nàng nở mày nở mặt, bọn họ chỉ nghĩ đến việc ép lấy giá trị, chờ nàng thất thế thì chẳng còn quan tâm, Tưởng Thứ phi kia lại đưa ra ý định như vậy, thật sự coi nàng là kẻ ba phải sao?



Nhìn Tưởng gia bị diệt, trong lòng Tưởng Nguyệt Lan chỉ thấy thoải mái. Bề ngoài nàng khúm núm với Tưởng Thứ phi, nhưng quay lưng nói hết chi tiết cho Lí Vị Ương, bởi vì Lí Vị Ương sụp đổ, Lí Tiêu Nhiên cũng chẳng có ích lợi gì. Cho dù lần này Tưởng gia thắng, Tưởng Nguyệt Lan nàng được thêm thứ gì sao? Nàng tình nguyện nhìn Tưởng Thứ phi vênh váo tự đắc kia thất bại thảm hại.



Lí Vị Ương trầm ngâm: “Bọn họ sẽ động thủ trước mặt công chúng trên thọ yến Thái hậu, có thể thấy đã nắm chắc mười phần.”



Tưởng Nguỵệt Lan thở ra một hơi, cười như có như không: “Việc này không cần ta lo lắng, tự Vị Ương sẽ suy nghĩ ra.” Nói xong nàng đi qua người Lí Vị Ương, vừa được một lát nàng đột nhiên ngừng bước, không quay đầu lại nói: “Tuy rằng ta biết chuyện Tưởng gia do người Mạc Bắc làm, nhưng bọn họ làm như vậy nhất định có liên quan đến Vị Ương. Theo lí mà nói, ta hẳn bi thương thay cho người Tưởng gia, nhưng trong lòng ta thật sự thoải mái.” Nói xong nàng bước nhanh rời đi.



Lí Vị Ương nhìn bóng lưng đối phương, lắc đầu. Chỉ là đấu tranh chính trị, có gì thoải mái hay không thoải mái, không phải người chết chính là ta sống, không ai có thể khoan dung đối phương, bằng không người chết kế tiếp chính là mình. Nhưng Tưởng Nguyệt Lan nói ra những câu như vậy, chứng minh nàng ấy oán hận Tưởng gia mười phần.



Đúng là thế, cả đời Tưởng Nguyệt Lan bị huỷ trong tay Tưởng gia, nàng ấy căm ghét bọn họ cũng không có gì kì quái, nhưng tự dưng đột nhiên đến nhắc nhở mình, thật đúng là bất ngờ.



Bạch Chỉ thấp giọng: “Tiểu thư, nếu phu nhân nói thật, như vậy bọn họ chẳng lẽ sẽ động thủ trên thọ yến của Thái hậu?”



Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Đã dám làm sẽ phải trả giá lớn, Tưởng gia như vậy, ta cũng như vậy. Bọn họ chọn hành động trước công chúng, nhất định vì muốn làm sáng tỏ một bí mật. Mà bất luận ta hay Thác Bạt Ngọc đều không có bí mật gì đáng giá, người duy nhất có bí mật lớn chính là Liên phi.”



Không thể không nói, ánh mắt Lí Vị Ương đủ nhanh nhạy, tâm tư cũng rất chuẩn, trước khi đối phương động thủ đã đoán được bọn họ định làm gì.



Bạch Chỉ khẩn trương: “Bí mật của Liên phi, vậy tiểu thư phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hoá giải mới được.”



Mùa xuân cây lê nở đầy hoa màu hồng phấn, theo cơn gió thoảng qua, một vài cánh hoa dừng trên tóc Lí Vị Ương, một số lại rơi xuống vai, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lí Vị Ương thêm vài phần mềm mại, giọng nói của nàng rất nhẹ: “Bạch Chỉ, có một số việc đã được ghi trong số mệnh, tựa như ta không thể thay đổi thân phận của Liên phi. Biết rõ bí mật của nàng ấy một khi bại lộ sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng lúc trước vì đối phó Tưởng gia, chúng ta vẫn lựa chọn mạo hiểm. Thác Bạt Chân đã muốn ra tay thì sẽ không khoan dung để cho chúng ta đường sống. Liên phi nhất định sẽ bị lộ bí mật, mà hắn nhất định cũng sẽ hạ sát thủ.”



Bạch Chỉ càng thêm lo lắng: “Tiểu thư nói vậy là định trơ mắt nhìn bí mật của Liên phi bị lộ sao? Như thế chẳng phải sẽ liên luỵ tới tiểu thư…”



Lí Vị Ương chỉ cười không đáp, đảo mắt nhìn đàn cá vàng đang bơi qua bơi lại tranh mồi ở trong hồ. Động vật còn vì chút đồ ăn mà tấn công lẫn nhau, con người vì quyền thế tranh đoạt thì có gì kì quái. Ai nào cũng cho rằng mình là người có thể cười cuối cùng, mà thiên ý thì ai có thể nhìn thấu.



Trò diễn trước mắt rõ ràng là đánh cải củ thành bùn đất. Một khi Liên phi bị xác định tội danh, người xui xẻo chính là Chu Đại Thọ. Đến lúc đó Thác Bạt Ngọc cùng Lí Vị Ương nàng đều không chạy nổi. Thác Bạt Chân ra tay quả nhiên không nhẹ nhàng như Tưởng Thứ phi. Nếu không nhờ Tưởng Thứ phi tính sai tâm tư Tưởng Nguyệt Lan, tin tức quan trọng như vậy sẽ không đến tai mình.



Rải nốt chút mồi câu cuối cùng, Lí Vị Ương nhìn đàn cá tranh đoạt vô cùng kịch liệt, nở nụ cười. Thác Bạt Chân, mọi chuyện sẽ xảy ra như ngươi mong muốn ư? Tiếp theo nên làm gì đây?



——- Lời tác giả ——-



Biên tập: Ta phát hiện ––––



Tiểu Tần: Ngươi phát hiện gì?



Biên tập: Vị Ương gặp xui xẻo, sau đó bị ép cho lớn mạnh, sau đó lại xui xẻo, rồi lớn mạnh trở lại, cuối cùng trở thành người lớn mạnh nhất trong thiên địa.



Tiểu Tần: …………



Biên tập: Ta luôn suy xét tự hỏi vì sao Vị Ương luôn chiến thắng?



Tiểu Tần: Bởi vì nàng ấy là nữ chính, cho nên bách chiến bách thắng (⊙o⊙). Một ngày nào đó đổi nữ chính thì nàng ấy sẽ không được như thế nữa.