Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 181 : Nợ máu trả bằng máu

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Nguyên Dục lúc đó chỉ là nhất thời tức giận,liền sai người đập phá tất cả thuyền hoa,ai ngờ phía trên thuyền hoa đã sớm an bài hộ vệ,không hề hợp lý nhưng những người đó lại nghe theo mệnh lệnh của Xuất Vân mà động thủ với hắn!Việc này quả thực là khó bề tưởng tượng! Lúc xung đột đương hồi kịch liệt,bỗng nhiên sau gáy hắn bị người ta đánh một cái thật mạnh rơi xuống nước.Hắn ở dưới sông đã uống rất nhiều nước,vốn là cả người sẽ phải nổi lên,nhưng không biết thế nào mà lại bị hai bàn tay lạnh băng kéo mạnh xuống dưới,hắn liều mạng giẫy giụa,trước mắt rất nhanh chỉ còn một mảng đen tối.



Không biết qua bao lâu,hắn mới từ trong hôn mê tỉnh táo lại,nhưng lại phát hiện mình đang bị giam ở trong một cái nhà lao,hơn nữa mặc kệ hắn chửi bới,cầu khẩn như thế nào,đều không có bất kỳ người nào trả lời hắn.Đầu tiên hắn cho rằng người bắt cóc hắn rất nhanh sẽ xuất hiện,nhưng sau đó mới phát hiện rằng,hắn dường như là đã bị mọi người quên đi,căn bản là chưa từng có người tới nơi này,mỗi ngày vào giờ cố định đều có một lão nhân câm điếc trông coi đưa tới một chén nước trong,phải dựa vào chén nước này,hắn mới có thể sống quá vài ngày.



Chung quanh nơi này yên tĩnh không có một chút âm thanh nào,thanh sắc khuyển mã cùng cẩm y ngọc thực ngày ngày hắn hưởng thụ từng màn từng màn hiện lên trong đầu hắn,nhưng vừa mở mắt,trước mắt hắn lại là một bức tưởng lạnh như băng,hắn bi thương phát hiện ra rằng,mình chính là đang đi tới cận kề cái chết.



Không biết là đã qua bao nhiêu ngày sau,cả nhà giam lần đầu mới sáng lên một cây đuốc.Ngay sau đó,có tiếng bước chân trên bậc thang vang lên,sau đó,Nguyên Dục mở mắt ra,nhìn hấy một đôi giày thêu khảm nam trân châu,dường như không hề bị nhiễm bẩn bởi trần thế.Tầm mắt của hắn từ từ di chuyển lên trên,một bộ xiêm y màu lam nhạt,một cái cổ trắng nõa,cuối cùng chính là một đôi mắt sâu như miệng giếng cổ.Cả đời này,hắn đều sẽ không bao giờ quên được đôi mắt này.



"Quả nhiên là ngươi...."Nguyên Dục mở miệng,lúc này hắn cũng mới phát hiện tiếng nói của mình khàn khàn thật đáng sợ.Hắn sớm nên nghĩ đến,Lý Vị Ương đã thiết kế hãm hại người của hắn.Đúng vậy,hắn đã uy hiếp an toàn của nàng,biết rõ quá khứ của nàng,nàng làm sao sẽ bỏ qua cho hắn đây?Trước đó ở trong yến hội nàng làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì,căn bản chính là ở chỗ này chờ hắn hành động.



Lý Vị Ương cười cười,nói: "Thế nào,nhìn thấy ta không vui sao?A,ta hiểu rồi,có lẽ Yến Vương điện hạ không thích nơi này sao?"



Nàng vừa nói như vậy,Nguyên Dục mới lần đầu tiên nhìn rõ thật lâu nơi mình đang ở,đây là một nhà lao rất trống trải,nơi nơi âm u ẩm ướt,bên ngoài treo đầy hình cụ,mặt trên loang lổ vết máu,trong không khí sộc lên mùi mốc meo cùng tanh hôi làm cho người ta khó có thể chịu được.Khi hắn chưa nhìn thấy,chưa cảm thấy hoàn cảnh này đáng sợ tới cỡ nào,hiện tại nhìn rõ ràng mọi thứ,càng phát ra cảm giác sợ nổi cả da gà....Ngay sau đó,hắn đột nhiên ý thức được đây là nơi nào....Sau đó hắn giận giữ nói: "Ngươi điên rồi sao?!" Ông trời ơi,hắn lại bị nhốt ở địa lao Vương Phủ,mấy ngày vừa qua hắn căn bản cũng không có ý thức được việc này.



Ai sẽ nghĩ tới đây là chỗ nhốt hắn,điều này sao có thể,Lý Vị Ương này quả thực điên rồi!



Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười rộ lên,chậm rãi nói: "Yến Vương điện hạ,nơi này chính là một tay ngươi sáng tạo lên,hiện tại lại dùng để giam giữ chính ngươi,thật sự là có ý tứ phải không?"



Nguyên Dục lao lên phía trước,bắt lấy hàng song sắt lạnh ngắt: "Thả ta ra!Thả ta ra ngay!Ngươi giam giữ ta,người cũng biết sẽ bị xử lý như thế nào?!Ngươi sẽ bị xử tử?Có nghe thấy không Lý Vị Ương,ngươi thực sự điên rồi sao?"



Lý Vị Ương thở dài,Nguyên Dục lúc trước xây dựng địa lao này dùng để giam giữ những người dám cả gan phản kháng hắn,hay nói đúng hơn,là thay Bùi hoàng hậu bí mật trừ bỏ đám người không muốn nhìn thấy mắt,hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng,hắn sẽ có ngày trở thành người bị thẩm lý và phán quyết,lại bị nhốt trong chính nơi đây,nhân sinh thật sự là một hồi tuyệt diệu đầy châm chọc,không phải sao? Nàng nhìn Nguyên Dục,khuôn mặt vốn so với nữ tử còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần đã thấy một sự biến đổi cực lớn,trông ra đã vô cùng gày gò,quần áo rách nát,hơi thở suy nhược,khiến cho hắn nhìn qua phá lệ suy sụp tinh thần.Quan trọng hơn là,bởi vì đã quá mức sợ hãi,trong mắt hắn hào quang đều đã bị mài phẳng,so với cái dáng vẻ Yến Vương anh tuấn tiêu sái trước đây quả thực là một như một người hoàn toàn khác.



Ngay lúc này,đột nhiên có âm thanh của một nữ nhân khác vang lên: "Nguyên Dục,người đem nhốt ngươi ở tại nơi này chính là ta." Trong ánh lửa lay động bên dưới,Vĩnh Ninh công chúa từ một bên bước ra,trên mặt nàng mang theo một tia đắc thắng mà mỉm cười,mắt lạnh nhìn Nguyên Dục đang phải chịu khổ sở.



Nguyên Dục giận dữ nói: "Vĩnh Ninh,là ngươi phản bội ta?"



Vĩnh Ninh công chúa cười lạnh một tiếng,nói: "Ta một lòng gả cho ngươi,theo chân ngươi từ ngàn dặm xa xôi đi tới Việt Tây này,ngươi đã hồi báo ta như thế nào đây? Ngươi chẳng những làm nhục nữ quan của ta.thậm chí còn hại ta sinh non,như vậy còn chưa đủ,người còn xui khiến những ả trác phi kia gây khó xử với ta.làm cho ta phải vào tránh tại am ni cô!Ngươi nói ta làm sao bỏ qua cho ngươi đây?!"



Nàng đường đường là công chúa của một nước,trên người chảy dòng máu cao quý,nàng có thể chấp nhận được những thương tổn,nhưng không thể chấp nhận được người khác lừa dối vũ nhục nàng.Nguyên Dục một lần hai lần mưu tính lừa gạt nàng,đem nàng trở thành một kẻ ngốc mà đùa giỡn xoay quanh,nàng làm sao có thể buông tha cho hắn đây.



Nguyên Dục không dám tin nhìn Vĩnh Ninh,hắn vô luận thế nào cũng không thể lý giái,Vĩnh Ninh công chúa như vậy thực sự đã phản bội hắn!Nàng rõ ràng chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn,tùy ý hắn bóp méo nắn tròn trong lòng bàn tay,tại sao lại có thể biến thành bộ dáng như thế này đây!Hắn tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại,sắc mắt biến đổi cực lớn,gục ở bên cạnh song cửa,trong ánh mắt bỗng chốc tràn đầy nước mắt: "Vĩnh Ninh,nàng hãy cứu ta!Ta sai rồi,ta thực sự sai rồi,nàng tha thứ cho ta đi!Từ nay về sau ta nhất định sẽ không bao giờ chọc giận nàng nữa,nàng muốn ta như thế nào ta sẽ làm như thế,ta có thể vì nàng mà đuổi tất cả những thị thiếp cùng trắc phi kia,về sau tuyệt đối sẽ không lại gần tất cả những nữ nhân khác ngoài nàng!Nàng hãy nói với Lý Vị Ương,bỏ qua cho ta đi!"



Vĩnh Ninh chấn động,nàng không thể nghĩ tới hắn nói khóc liền khóc,không chút nào cảm thấy mất mặt.



Lý Vị Ương thở dài,nói: "Yến Vương điện hạ,ngươi diễn trò công phu thật sự là tốt lắm."



Nguyên Dục đột nhiên biến sắc,lạnh lùng nói: "Lý Vị Ương,đều là ngươi,là ngươi lừa gạt Vĩnh Ninh,là ngươi phá hư tình cảm phu thê chúng ta,chính là ngươi đã mưu kế hết thảy!" Nói xong,hắn quay đầu hướng Vĩnh Ninh công chúa,khuôn mặt tràn đầy cầu khẩn: "Vĩnh Ninh,làm sao nàng lại đi tin lời ngoại nhân mà nói đến hại ta?Chẳng lẽ nàng quên rồi sao,chúng ta chính là một đôi phu thê!Chẳng lẽ nàng cam tâm muốn tiếp tục làm quả phụ một lần nữa sao?"




Quách Trừng suy nghĩ một chút,noi: "Vậy để cho phu xe ngừng ở phía trước một chút,xem một chút rồi mới đi."



Lý Vị Ương khẽ mỉm cười,nói: "Như thế,đa tạ tam ca." Quách Trừng nhướn mày nhìn nàng,tổng thể cảm thấy như có gì đó không hợp lý.



Đám người trước mặt vòng ba tầng trong ba tầng ngoài,xúm lại cực kì đông đúc.



Một người khuôn mặt vô cùng xấu xí đang làm xiếc,trên mặt hắn đầy những vết sẹo,mí mắt cao thấp mở không ra,không có lỗ tai,khuôn miệng vĩnh viễn không có phương pháp mở ra khe hẹp,trên cổ hắn là một cái xích sắt thật dài,hắn tập tễnh di chuyển cặp chân cong,đung đưa đỉnh đầu,tại một cái đẩu trên cao chừng ba thước làm đủ động tác quái dị,bọn nhọ nhìn thấy vậy đều thích thú kêu lên,những người xem vây quanh cười lớn không ngừng.



"Cái này làm xiếc thú vị qua đi!"



"Đúng vậy,ngươi xem bộ dạng hắn xấu xí như vậy!Còn không có tay đâu!Miệng của hắn cũng thật đáng sợ,là sẽ không bao giờ có thể nói được!"



"A!Ngươi xem,hắn làm động tác thực kì quái!Giống như là đang kêu cứu!"



"Cái gì kêu cứu,hắn vốn là một quái vật,bị người thuần thú bắt được trong rừng đem về đây!Hình như chính là một dã nhân!"



Mọi người khe khẽ nói nhõ,đúng lúc này,Lý Vị Ương nhìn thấy Ôn Tiểu Lâu,hắn đang đứng ở trong đám đông,nhìn người ở trên giá gỗ cao cao vặn vẹo kêu cứu,trên mặt cười như không cười.Đột nhiên,ánh mắt hắn cùng lý Vị Ương gặp nhau,vì thế,hắn hướng nàng gật đầu một cái,tựa như trí tạ,cuối cùng chính là mỉm cười,biến mất trong đám đông.



"Nghe nói là người thuần thú ở trong rừng cây bắt được một dã nhân,trời sinh không thể nói,không có tay cũng không thể viết,vì thế người thuần thú kia liền buộc hắn làm các loại động tác,trở thành một quái vật như thế triển lãm.làm xiếc mà sống." Quách Trừng nhìn Lý Vị Ương gò má bình tĩnh,nhẹ giọng nói.



Lý Vị Ương thở dài,nói: "Thật đáng thương."



Quách Trừng cười nhạt một tiếng,nói: "Đúng vậy,rõ ràng là kêu cứu,nhưng không ai nghe hiểu." Dù là nghe hiểu,lại có ai sẽ để ý tới một người không còn giống người lại giống quái vật như vậy đây?



Lúc này,người thuần thú đưa tới một cái rổ trước mặt Lý Vị Ương,nàng nhìn Triệu Nguyệt một cái,hơi gật đầu,Triệu Nguyệt bỏ lại một khối bạc thỏi,thuần thú nhân lập tức cười tươi rạng rỡ,luôn miệng nói cảm ơn.



Lý Vị Ương chỉ là bình tĩnh nhìn "Quái vật" trên kệ kia một cái,từ từ nói: "Hắn không phải là quái vật,chỉ là một kẻ làm xiếc." Nguyên Dục kia đã từng nói.hạ cửu lưu nghệ nhân,còn là bị người đời một cái gọi là quái vật nghệ nhân,nhất định là sẽ phai vượt qua như vậy người đời chế giễu,nhận hết tra tấn nửa đời sau,Nghĩ đến đây,Lý Vị Ương trên mặt lộ ra một tia thực thiển thực thiển trào phúng,sau đó,nàng quay đầu nói: "Chúng ta đi thôi."



Quách Trừng lại ngẩng đầu,nhìn quái vật trên cao kia ngao ngao kêu cứu một cái,gợi lên khóe môi,Lý Vị Ương này thường ngày đối với cái gì đều không cảm thấy hứng thú,vì sao bỗng nhiên dừng lại nơi đây?Chẵng nhẽ người làm xiếc này có gì cổ quái?Nhưng mà,hắn thế nào cũng không nhìn ra vấn đề gì cả,kia chẳng qua chỉ là một thuần thú nhân,mang theo một quái vật xấu xí từ rừng tới đây làm xiếc,giống như là một con khỉ làm xiếc,cảnh tưởng như vậy thường xuyên có thể nhìn thấy.....



Hắn không hề nghĩ nhiều nữa,bước nhanh đuổi theo Lý Vị Ương.



Mà giờ phút này cách đò không xa trên nhị tầng của một tửu lầu,một nam tử còn trẻ tuổi khoanh tay đừng nhìn,ánh mắt hắn nguyên là vô tình nhìn băn khoăn trong đám đông,lại đột nhiên phát hiện thấy bóng dáng Lý Vị Ương vừa rời đi,ánh mắt hắn ngưng động,vẻ khiếp sợ trong con ngươi của hắn chợt lóe qua...



Lý Vị Ương,ngươi như thế lại đi tới Việt Tây! Tưởng Nam nắm chặt tay vịn lan can,trên mặt nháy mắt hiện ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn...........