Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 182 : Lâm An Công Chúa

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Quách Trừng lẳng lặng chờ bên ngoài, nhìn Triệu Nguyệt theo sau Lý Vị Ương từ trong thư trai đi ra trên tay mang một chồng sách,hắn cười nói: "Muội muốn cái gì bảo người đưa vào phủ là tốt rồi,cần gì khó khăn phí sức như thế"



Lý Vị ương chỉ cười một tiếng nhẹ nhàng,nói: "Tam Ca,đôi khi đi ra một chút cũng là chuyện tốt."



Quách Trừng cười như không cười,trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo môt tia ranh mãnh:"Ta nhìn như thế nào cũng cảm thấy là muội vốn là muốn đi xem náo nhiệt đây?"



Từ ý nào đó nói lên,Quách Trừng suy đoán quả không có sai,Lý Vị Ương vừa rồi là cố ý đến coi trộm trò hay thôi.Nhưng giờ phút này nàng chỉ cười cười,cũng không nhiều lời.Khi nàng chuẩn bị lên xe.Quách Trưng đột nhiên nói:"Muội có muôn đi xem trân bảo các một chút không?Hiện tại các tiểu thư trẻ tuổi đều thích đi chỗ đó."



Lí Vị ương nhìn thoáng qua,quả nhiên đối diện có một trân bảo các mặt tiền thập phần xa hoa.Nàng nhìn quách trừng một cái,lắc đầu nói:"Mẫu thân đã cho ta rất nhiều châu báu. nhìn một ngày cũng muốn đeo lên tới một năm sau"



Quách Trừng có điểm giật mình nhìn Lý Vị Ương, hắn vốn cho rằng nữ nhân đều là những người lòng tham không đáy, sẽ không thể cự tuyệt lại đồ trang sức đeo tay,Lý Vị Ương sao lại cam lòng khước từ đây,mà xem ra có vẻ thành tâm cự tuyệt.Hăn định mở lời muốn nói chuyện,bỗng thấy vẻ mặt Lý vị ương có chút biến hóa vi diệu,hắn nhìn theo tầm mắt của nàng nhưng lại thấy một chiếc xe ngựa thật hoa lệ.Trên thân xe có khắc những vân hoa mẫu đơn,diêm xe còn treo những móc Treo Kim Linh,gió thổi qua chỉ nghe thấy lục lạc leng king phát ra những âm thanh nghe rất êm tai.Xe ngựa dừng lại trước cửa trân bảo các,dước bậc thang, lão bản cũng bọn tiểu nhị xếp thành một hàng,cung kính chờ.



Cả tràng điện lặng ngắt như tờ, hai nữ tỳ xinh đẹp bước xuống xe,vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy những người khác chuẩn bị thật tốt,sau đó,một nam tử trẻ tuổi bước xuống xe ngựa,vươn tay nâng đỡ người trên xe ngựa bước xuống.Hai nô bộc y phục màu xanh phủ phục trên mặt đất,một đôi giày khảm nạm viên cực đại minh châu đặt trên lưng họ.Từ góc độ của Quách Trừng có thể thấy trên người nữ từ kia mặc một bộ váy màu tím ngọc thêu vàng kim,màu vàng kim kia tỏa ra 1 loại khí chất đoan trang mà màu tím lại lộ một tia quyến rũ không thể thành lời,khuôn mặt phảng phất một nét tươi đẹp,làn váy chập chờn,tua cờ vi dạng,bước chân từng bước tựa như sinh ngàn bông hoa.Quách Trừng thoáng giật mình,sau đó khẽ nói với Lý Vị ương:"Đó là Công chúa Lâm An"



Lý Vị ương không nhìn công chúa cao quý xinh đẹp kia,ánh mắt nàng rơi vào nam tử trẻ tuổi bên cạnh công chúa.Nam tử kia giống như cũng có cảm giác, con mắt chuyển sang nhìn hai người kia một cái.



Trong nháy mắt,Lý Vị Ương cùng nam tử kia vừa vặn mặt đối mặt.Dưới ánh mặt trời,ánh mắt của hắn vẫn lộ vẻ hung ác nham hiểm dị thường,sóng mắt lướt ngang trên mặt nàng,sau đó hướng về nàng gật đầu cười nhẹ một tiếng.Một khuôn mặt quen thuộc như vậy,Lý Vị Ương tin tưởng sẽ không nhận nhầm,đó chính là Tứ thiếu gia Tưởng gia - Tưởng Nam



Lâm An Công chúa không biết nói gì đó,Tưởng Nam nhẹ nhàng cười một tiếng,quay lại nói vào tai nàng mấy câu,bộ dạng mười phân thân mật.Công chua liền lên xe,đang lúc mọi người túm tụm vào trân bảo các.Tưởng Nam vội vàng quay đầu lại,Lí Vị ương đã leo lên xe ngựa rất nhanh đã rời đi.Tưởng Nam đứng trên bậc thang cao cao,vẫn còn nhìn theo hướng đó nhìn quanh.Chẳng biết tại sao,chỉ là một bóng quần áo màu lam mờ nhạt,rõ ràng cực kì xa.hắn vẫn liền một cái đã nhận ra nàng.|



Lúc này, Lí Vị Ương đã ngồi trên mã xa,Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói:"Tiểu thư--người kia là..."



"Là Tứ Thiếu gia Tưởng gia" Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười một tiếng,trong nét cười hàm chưa một ý lạnh lùng không rõ ràng.Trong quá trình đối phó với Nguyên Dục, nàng cũng luôn tìm kiếm khắp nơi bóng dáng người này,đáng tiếc đều không thu được kết quả gì.Vĩnh Ninh công chúa lại một mực thanh tu trong am ni cô,ở Việt Tây cũng không hề gặp qua Tưởng Nam,mà khi Lý Vị Ương nhắc tới người này với Nguyên Liệt hắn cũng là có vẻ mặt không hiểu.Hiển nhiên,tại hẳn chỉ bận tâm tìm kiếm nàng nên bỏ qua rất nhiều tin tức, cùng như không hề biết Tưởng Nam đang ở Việt Tây.Bởi vậy, nàng cũng đã dò hỏi trong đám quan viên ở Việt Tây để tìm chút dấu vết để lại cũng không có.Đúng là không sao tìm được người như vậy,đừng nói đến Tưởng Nam, ngay cả một người tương tự cũng không có.Có đôi lần,nàng mơ hồ hoài nghi hôm đó trong rạp hát mình đã nhìn sai rồi,người nàng thấy căn bản không phải là Tưởng Nam mà chỉ là một ảo ảnh.



Tới hôm nay nàng đột nhiên mới hiểu được.Tưởng Nam đúng là đang ở tại Việt Tây, nhưng hắn không hề ở trong phủ quan viên tướng lãnh nào cả mà ẩn thân tại phủ công chúa.Đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên rèm vén lên,là Quách Trừng bước lên xe ngựa, hắn mỉm cười nói:"Nếu ngươi không ngại thì cho để ta ngồi cùng?"



Bỏ lại ngoài kia tuấn mã không ngồi, cùng ngồi trên xe ngựa?Đây là có lời muốn nói hay sao? Lý Vị Ương Nghĩ tới,thuận miệng nói:"Xin mời cứ tự nhiên."



Cửa xe rộng mở,Triệu Nguyệt vội vàng rót trà cho Quách Trừng,sau có yên lặng chờ đợi ở một bên,phảng phất như một cái bóng.Quách Trừng nhìn Triệu Nguyệt một cái,thầm nghĩ nha đầu kia võ công đích thực rất cao, nhưng không biết có lai lịch gì....Lý Vị Ương cầm lấy chén trà,cười như không cười nói:"Tam ca có lời muốn nói sao?"



Quách trừng gật đầu nhẹ,nói:"Vừa rồi ngươi biết người kia?"



Lý Vị Ương cũng không phủ nhận:"Đó là cháu nội thứ tư của Tưởng Quốc công Đại Lịch, đã từng vang danh khắp thiên hạ - thiếu niên Tướng Quân Tưởng Nam."



Tưởng Nam? Quách Trừng giật mình,nói: "Ngươi nói thật sao?"



Lý Vị Ương cười cười,nói " Ta có cần thiết phải khi dễ mà lừa gạt ngươi sao? Hắn thật sự là tưởng nam,ta không thể nhận nhầm.Lúc trước ta đi tới Việt Tây, hao tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm hắn,đáng tiếc đều không tìm được, không thể nghĩ tới hắn ẩn thân trong phủ công chúa."




Quách đạo cảm thấy mình đã nói sai lời,vội vàng nói:"Con không phải là ý này,chỉ là muội muội mới tới đây,đối với nơi này hầu như là không biết,Lâm An công chúa người này....Thật sự là không phải có ý tốt,Muội muội sợ là không có quan hệ tốt với nàng"



Quách phu nhân suy nghĩ một chút,hỏi Lý Vị Ương đang đứng bên:"Gia nhi,ngươi xem làm sao....."



Lý Vị Ương trầm ngâm một lát mới nói:"Mẫu thân tất nhiên là xuất phát từ tâm tình bảo vệ nữ nhi không để nữ nhi tham gia,Nhưng lần tránh yến hội của công chúa,không phải trước mặt mọi người chính là không nể mặt nàng ta sao?Quan hệ giữa Quách gia cùng Bùi Hậu luôn có chút khẩn trương,Lâm An công chúa lại là chính nữ của Bùi hoàng hậu,Nếu nữ nhi ko nể mặt nàng ấy,chỉ sợ không thỏa đáng"



Quách phu nhân làm sao lại không biết điều này,chỉ là người không muốn Lý Vị ương đi ứng phó với nàng công chúa ngang ngược ương ngạnh kia,tất cả chỉ là có chút do dự vậy thôi.Quách Trừng trầm tư một lát,nói:"Mẫu thân người nếu thực không an tâm,ngày đó mọi người cùng nhau đi tới là được,lường trước Lâm An công chúa trước mặt mọi người cũng sẽ không làm chuyện gì thất lễ."



Yến hội hôm đó,Xe ngựa của Quách dừng lại trước phủ công chúa,đám tôi tớ nhìn thấy Tề quốc công phu nhân quả thật mang theo Quách Tiểu thư đến đây,vội vàng cười nói dẫn đường.Trên đường đi,Lý Vị Ương chỉ thấy mái cong điệt vách tưởng,Kim bích ngọc lưu ly,sáng chói cả mắt,so với sự trầm ổn của Quách Gia,càng lộ vẻ xa hoa vạn phần.Đi vào vườn hoa,chạm mặt là một dải đường chính đá xanh.hai bên các thiết một hoa trì bằng ngọc lưu ly xinh đẹp,trong hồ cá chép bơi qua bơi lại,đáy nước đá vũ qua thất thải tại nơi khúc xạ của ánh mặt trời phát ra hào quang chói mắt.



Cẩm y tỳ nữ đưa bọn họ vào tiểu hoa sảnh đãi khách,liếc nhìn thấy một hàng cửa sổ tất cả đều là hướng nam,an bài như thế khiến cho trong đại sảnh ánh sáng vô cùng tốt,tựa chừng làm cho người ta còn thấy chói mắt.trong phòng chỉ thấy kim,ngọc,men nặng nề khảm nạm,không khỏi thấy xa hoa lãng phí,Vị Ương chạm mặt không ít nhân khách lần trước tại Quách gia,liền gật đầu thăm hỏi bọn họ,Quách phu nhân cũng cười cùng người quen đứng lên hàn huyên.



Nhưng vào lúc này,một thân cẩm y nam tử từ phía sau cửa sổ đi qua,đột nhiên dừng lại.Lý Vị Ương phát giác một tia mắt kì quái,vô thức quay đầu lại,chưa kịp chuẩn bị gì,hai mắt đã chạm nhau.



Phía trước cửa sổ treo một chậu hoa lan,hương hoa cực kì mát lạnh,Tưởng Nam đứng cạnh chậu hoa,tròng mắt nhìn chăm chú vào Lý Vị Ương không nhúc nhích,mang theo một loại tình cảm khác thường.Lúc này,trong sảnh mọi người đều đang nói chuyện với nhau,trong phòng muôn phần náo nhiệt,không có ai chú ý tới người bên ngoài cửa sổ.



Chi có lý vị ương,thấy được đôi mắt kia,phảng phất mang theo ý hận vô hạn,dường như muốn đốt cháy nàng.Nàng khẽ mỉm cười,nói với Quách phu nhân đôi câu,từ trong sảnh đi ra,chính diện nhìn hắn:"Tướng quân,đã lâu không gặp?"



Lời nàng nói rõ ràng là muốn đâm mũi kiếm châm chọc vào trong lòng hắn,nhất thời máu tươi đầm đìa.Nàng lại gọi hắn là Tướng quân,thật sự là buồn cười,quá buồn cười,nàng đúng là đã phá hủy hết tất cả,hiện tại còn dám gọi như vậy,hắn chậm rãi mở miệng,bởi vì tâm can bốc cháy đau nhức,âm thanh đều có phần căng lên:"Quận chúa,còn chưa chúc mừng ngươi,đã thành thiên kim tiểu thư Quách gia"



Lý Vị Ương trên mặt cười như không cười,nói hắn:"Đúng vậy,cảnh còn người mất,thật không nghĩ có thể đụng phải ngươi ở nơi này,Thân phận của ta mặc dù đã thay đổi,nhưng vẫn là không bằng ngươi,không ngờ cũng bò lên nhanh như vậy?"



Thanh âm của nàng rất thấp,từng chữ lại như đao,tàn nhẫn như vậy,nàng chính là đang nhắc nhở hắn,hắn đã từng có được tất cả,hôm nay chỉ còn hai bàn tay trắng,không chỉ có như thế,hắn còn phải bán đứng chính mình bò lên trên,bỏ qua tất cả tôn nghiêm để trở thành nam sủng của công chúa,chỉ kém nói ra hai chữ đê tiện.Chẳng qua là nàng sẽ là không nói ra hai chữ này,nụ cười của nàng vẫn như vậy ôn nhu,hòa khí,làm người ta mê hoặc,nhưng nụ cười thanh đạm này,cùng ánh mắt hiểu rõ hết thẩy mọi thứ kia.đủ để hủy diệt tự tôn của hắn,cứ như vậy sỉ nhục hắn,Tưởng Nam cơ hồ tưởng như không thể đứng vững,Trong mắt hắn từ từ bốc lên đau đớn,cuống họng khàn khàn chậm rãi mở miệng:"Lý vị ương,ngươi cũng biết tại sao ta lại phải vào phủ Lâm An công chúa...."



Lý Vị Ương mỉm cười nhìn hắn:"A! Chuyện này cũng là Xin lắng tai nghe...."



Giờ khắc này,nội tâm Tưởng Nam phảng phất như đang chịu đựng một sự đau đớn khủng khiếp,rất nhỏ vì run rẩy,từng chữ từng chữ mà nói:"Vì báo thù"



Nói trắng ra như vậy,không hề che dấu chút nào mục đích của mình,Lý Bị ương thoáng giật mình.đột nhiên nở nụ cười:"GIết người thì đền mạng,Thiếu nợ thì phải trả.Đây là đạo lý hiển nhiên.Chẳng qua là muốn ngươi có bản lãnh này"



Vẫn là tự tin như vậy....Tưởng Nam nghe vậy,cười một tiếng,thanh âm lạnh lùng,sau đó hắn bước một bước về phía nàng,Dưới ánh mặt trời,bóng dáng hắn chậm rãi tới gần nàng,cơ hồ che đậy tất cả ánh hào quang trước mặt nàng,phảng phất như một khắc sau hắn sẽ rút trường kiếm,một chút đâm vào nội tâm nàng.



"Công tử,công chúa sai nô tỳ thỉnh ngài có việc cần nói" Tỳ nữ đứng cách hắn một thước,âm thành mơ hồ truyện tới hắn.



"Lý Vị ương.ngươi chờ xem đi.Nhìn tưởng Nam ta có bản lãnh này hay không!" Trong con ngươi Tưởng Nam,đã chực vỡ toang ra những thứ ngôn ngữ thê lương mà không thể cất lời.Nhưng mà cuối cùng,hắn chỉ lạnh lùng cười một tiếng,mạnh mẽ bước lùi trở ra.