Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 68 : Không thể buông tha

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Lí Vị Ương nhướng mày: “Ai?”



“Tiểu thư, nô tỳ là Mặc Trúc.” Mặc Trúc thấp giọng nói, sự sốt ruột trong giọng nói làm cho Lí Vị Ương có dự cảm không tốt.



“Vào đi!”



Mặc Trúc vừa bước vào nhìn thấy Lí Mẫn Đức, thoáng giật mình, hai mắt đỏ hồng nói: “Tiểu thư, Tam phu nhân… Tam phu nhân không ổn rồi…”



Trong lòng Lí Vị Ương đau xót, theo bản năng lập tức nhìn về phía hắn, biểu cảm của thiếu niên giờ phút này không có gì khác thường, như thể không nghe được tin tức dưỡng mẫu bệnh tình nguy kịch, mà là chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình, nhưng tay hắn đang run rẩy, ánh mắt chuyển động, sự đau xót rõ ràng khó có thể che giấu.



Hắn vẫn là một đứa trẻ… Lí Vị Ương nắm chặt lấy tay hắn.



Lí Mẫn Đức nhìn về phía nàng, lập tức cười, nói: “Ta muốn trở về ngay lập tức.”



“Ta đi cùng đệ.” Lí Vị Ương thở dài, nhẹ giọng nói.



Trong phòng Tam phu nhân, một sợi dây màu đỏ thật mảnh được kéo ra từ trong màn giường, Thái y lão phu nhân mời riêng tới đang cầm đầu còn lại để bắt mạch. Lão Thái y râu bạc phơ dài quá ngực, ánh mắt khép hờ, môi lẩm nhẩm, dường như đang cân nhắc gì đó. Tuy ban ngày Lí Vị Ương đã nhìn thấy sắc mặt bệnh tật yếu ớt của Tam phu nhân, nhưng lúc này nhìn lại, trái tim vẫn đập thật nhanh. Tam phu nhân vốn dịu dàng, hiện giờ gầy ốm đơn bạc, nằm dưới tầng tầng lớp lớp chăn gấm, hô hấp dồn dập, như thể hơi tiếp theo sẽ không thở nổi nữa, sắp bị đứt quãng.



Lúc này lão phu nhân đang ngồi cách đó không xa, sốt ruột nhìn Thái y. Đại phu nhân cùng đám người Nhị phu nhân ngồi bên cạnh. Lão phu nhân mất đi một người con, người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh, hiện giờ con dâu cũng muốn bỏ đi, ngẫm lại đúng là rất khổ sở. Những tỳ nữ thân cận của Tam phu nhân đều muốn khóc, nhưng hiện tại không ai dám khóc. Bởi vì Tam phu nhân dù sao vẫn còn chưa chết. Khóc bây giờ, tương đương với việc rủa bà chết.



Sắc mặt Đại phu nhân bình thường, nhưng Lí Vị Ương có thể nhìn ra cảm xúc chân thực hiện giờ của bà ta. Bà ta xoay mặt đi như sợ bị người khác phát hiện bí mật trong lòng, bả vai hơi rung động. Hiên giờ bà ta nhất định rất sốt ruột, nhất định rất hưng phấn, chỉ ngóng trông Tam phu nhân chết sớm một chút!



Lí Vị Ương thấy tình cảnh này, như thể bị một tảng đá lớn đè nén trong lòng. Một ngọn lửa giận, từ đáy lòng hừng hực bốc lên, kèm theo đó, còn có ý hận sâu sắc.



Đại phu nhân vừa thấy Lí Mẫn Đức đến, nhíu mày nói: “Mẫu thân ngươi bệnh nặng như vậy, sao ngươi còn chạy loạn khắp nơi?”



Mọi người nhìn Lí Mẫn Đức, lộ ra biểu cảm khó lường.



Hắn lại không thèm nhìn những người khác, chỉ chạy đến bên giường.



Nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, trái tim hắn càng trở nên sâu không thấy đáy, nhớ lại trước kia Tam phu nhân đầy đặn, vĩnh viễn mang vẻ mặt dịu dàng, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, hoảng hốt cảm thấy người nằm đây không phải là mẫu thân của mình. Nhưng sự hoảng hốt này rất nhanh đã tiêu tán, sau đó trái tim đau như bị dao cứa.



“Mẫu thân, con đến rồi.” Miệng Lí Mẫn Đức để gần sát tai bà, khẽ nói. Mắt Tam phu nhân bỗng mở ra, ánh mắt bà đã không đục ngầu như mấy ngày trước, không chỉ rõ ràng tỏa sáng, thậm chí còn có vài phần tỉnh táo.



Lí Vị Ương đứng bên nhìn thấy, bất giác thở dài.



“Vị Ương!” Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mỏng manh của Tam phu nhân, gọi nàng đến gần. Lí Vị Ương bước qua tấm rèm lụa, Tam phu nhân đưa tay, cầm lấy cổ tay nàng.



Tay bà vừa gầy lại lành lạnh, Lí Vị Ương hơi chấn động, nhưng một lát sau đã cảm thấy từ bàn tay bà truyền đến lực lượng có thể làm người khác an tâm, lúc cúi đầu nhìn bà, phát hiện trong mắt bà tỏa ra ánh sáng cho tới giờ mình chưa từng thấy. Đó là sự tuyệt vọng, thậm chí là cầu xin.



“Vị Ương.” Cổ họng bà khàn khàn, giọng nói cũng run run: “Con là một đứa nhỏ nặng tâm tư…” Nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt kia tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Chỉ lộ ra nụ cười khổ thương hại cùng từ ái, mỏng manh như tơ.



Lí Vị Ương nhìn bà, trịnh trọng gật đầu, nói: “Con thề với trời, chuyện đã đáp ứng với người, tuyệt đối không đổi ý.”



Cuối cùng Tam phu nhân liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, nở nụ cười, rồi bàn tay trượt khỏi cổ tay Lí Vị Ương, vô lực rơi xuống chăn gấm.



Lão phu nhân nhắm mắt, yên lặng rơi lệ, nha đầu ma ma đã kiềm chế thật lâu rốt cuộc đã có thể khóc ra tiếng. Lí Vị Ương không rơi một giọt nước mắt nào. Không phải nàng không thấy đau thương, mà là nàng không khóc được. Ngực nàng, dường như có cái gì bị tắc nghẽn, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Ngoại trừ sự đau thương khi mất đi một người bằng hữu, nàng còn cảm thấy có gì đó rất quan trọng trong lòng đã sụp đổ. Tinh thần nàng phảng phất như mất đi trụ cột. Hiện giờ nàng mới phát hiện, đối với nàng mà nói, có lẽ Tam phu nhân không chỉ đơn giản là một minh hữu.



Đại phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau nước mắt như cực kỳ thương tâm, nhưng không giấu được khóe miệng hơi nhếch lên, bà ta đang khóc vì vui sướng, thì bỗng nhiên cảm thấy có sự đau đớn như bị kim đâm, hé mắt ra nhìn, phát hiện Lí Mẫn Đức đang phẫn nộ nhìn chằm chằm bà. Trong mắt ngoại trừ phẫn nộ còn có thù hận thật sâu.



Rất nhanh Đại phu nhân đã ý thức được, hành vi của mình bị đứa nhỏ này biết hết, bà cười lạnh lùng, quay đầu đi không thèm để ý, tiếp tục lấy khăn lau nước mắt giả vờ giả vịt. Tuy bên ngoài giả bộ không thèm để ý, nhưng tim bà đập thật nhanh, bởi vậy cảm thấy nóng nực: Mọi chuyện rõ ràng đã an bài hoàn hảo không một kẽ hở, sao có thể bị một đứa trẻ biết được? Đúng là phiền toái!



Lúc này, người bên ngoài đã bắt đầu đi lo liệu, tin tức Tam phu nhân qua đời, bỗng chốc làm rất nhiều người bất ngờ.



Lúc còn sống Tam phu nhân thích đơn giản, lễ tang lão phu nhân cũng làm theo ý người, không phô trương quá mức, bởi vậy thời gian lo việc tang lễ không dài, nhưng dù sao bà cũng là người có thân phận, nên quan to quý nhân Kinh đô đều tới cửa phúng viếng, Đại phu nhân ra mặt chủ trì tang sự, mọi chuyện làm rất gọn gàng ngăn nắp, người nào cũng nói bà hiền đức hào phóng, xử sự công đạo, lại không biết rằng bà ta mới là thủ phạm phía sau hại chết Tam phu nhân.



Người nghi ngờ chuyện này, chỉ có Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức mà thôi. Sau đó, Lí Vị Ương cố ý phái người đi điều tra sự kiện nửa tháng trước, chỉ có điều chuyện đó xảy ra từ nhiều ngày trước, chỉ nói được đôi câu vài lời, nghĩ qua cũng biết, Đại phu nhân đã dám làm, tất nhiên sẽ diệt trừ hết nhân chứng cùng chứng cớ.



Lí Vị Ương cảm thấy áy náy, nếu Tam phu nhân không dốc hết sức trợ giúp mình, có lẽ Đại phu nhân đã không động thủ nhanh như vậy. Hiện giờ, nàng rất rõ ràng, người tiếp theo Đại phu nhân đối phó, chính là bản thân. Chỉ có điều Lí Vị Ương không giống Tam phu nhân, trải qua kiếp trước, nàng hiểu khá rõ những thủ đoạn ngấm ngầm hại người này, hơn nữa thường ngày cố ý đề phòng, Đại phu nhân nhất thời không có cơ hội xuống tay.



Vì Tam phu nhân qua đời, lễ mừng năm mới sắp đến, nhưng mọi người đều không có hứng thú, không thấy bao nhiêu sắc mặt vui mừng. Hơn nữa sau chuyện lần trước lão gia không muốn gặp Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đành ở trong phòng cả ngày không ra ngoài, trong lòng Đại phu nhân buồn bực, trừng phạt nặng không ít nha đầu phạm lỗi.



Từ khi thiên tai qua đi, bệ hạ bình định bạo loạn khu thiên tai, trấn an dân tâm, giết hết một đám tham quan, đến cuối năm, số người lui tới Lí gia bắt đầu tăng lên, trong tay Lí Thừa tướng nắm quyền lực phân bổ quan lại mới, kết quả bị người khác đi đến mòn cả cửa lớn.



Thác Bạt Chân dưới sự ám chỉ của Thái tử, tự mình đến Lí gia một chuyến, không ngờ chạm mặt cỗ kiệu của Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ.



Trên mặt Thác Bạt Chân hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Hôm nay sao Ngũ đệ cũng rảnh rỗi đến đây thế này?”



Ánh mắt Thác Bạt Duệ đảo qua Thác Bạt Chân, nho nhã nở nụ cười: “Tam ca, Tam ca đến vì Thái tử, đệ đến là vì Đại tiểu thư Lí gia, chúng ta không phải đến cùng một đường.”



Vì Lí Trường Nhạc? Xem ra Ngũ Hoàng tử đã có chủ ý với vị Đại tiểu thư Lí gia. Thác Bạt Chân nghĩ thầm, qua sự kiện lần trước, cả hắn và Thái tử đều bị Hoàng đế mắng một trận, xem như bị Lí Vị Ương cho sụp hố một lần, hơn nữa Lí Trường Nhạc lại nháo loạn ra tai họa lớn như vậy, người người đều biết, hiện giờ từ quan to quý nhân đến dân chúng bình dân, đều không có hảo cảm gì với nàng ta, nếu nàng ta không có phụ thân quyền cao chức trọng, chỉ sợ đã sớm bị người khác kéo đi bêu riếu rồi, chuyện mình định cầu cưới dần thấy do dự, vị Ngũ Hoàng tử này lại còn gấp gáp tranh cướp, có thể thấy là đã bị sắc đẹp điên đảo tâm hồn.



Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, thứ gì cũng không quan trọng bằng đế vị: “Ngũ đệ, mời.”



Hai người sóng bước đi vào, được người hầu đưa tới hoa viên, Đại công tử Lí Mẫn Phong tươi cười chào đón, nói: “Hôm nay nhị vị cùng đến đây, đúng là hiếm thấy.”



Hắn trao đổi ánh mắt với Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân cười nói: “Cũng không hẳn, đúng là rất trùng hợp.”



Lí Mẫn Phong mỉm cười nói: “Không chỉ riêng nhị vị, hôm nay còn có vị khách khác, mời đi theo vi thần.”



Trong hoa viên có một tòa đình nghỉ chân, an trí đệm ngồi thật dày, mang lên hai lô hương lớn, Cao Tiến ngồi trên xích đu trong đình từ từ nhắm hai mắt lại, tay cầm một quả đào, tiếng ăn rột roạt vang lên.



Cao Mẫn một thân hoa phục ngồi bên, đuôi mắt nàng ta dài nhỏ, da trắng nõn nà, cái trán hơi lớn nhưng cực kỳ tú lệ, vừa nhìn thấy Thác Bạt Chân đến, trên mặt lộ ra biểu cảm mừng rỡ, ý thực được thân phận của mình không tiện thể hiện sự ân cần quá đáng, nở nụ cười bước lên hành lễ. Quay đầu thấy Cao Tiến vẫn còn nằm trên xích đu, lập tức nhắc nhở: “Nhị ca!”



Cao Tiến ngẩng đầu, thấy hai vị Hoàng tử đã tới gần, hắn không hề sợ hãi, cười hì hì bước xuống hành lễ, trên tay còn cầm quả đào cắn dở.


Bệ hạ hạ chỉ ban thưởng!



Tổn hại đồ ngự ban phải tru di cửu tộc!



Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?



Tròng mắt Lí Trường Nhạc vòng vo, vừa định nói chuyện, thì nghe thấy Lí Vị Ương lẩm bẩm: “Đại tỷ, đồ ngự ban do muội bảo quản, bây giờ xảy ra chuyện, muội không thoát được tội, muội thì không quan trọng, đáng tiếc Đại tỷ xinh đẹp như vậy, lần này cũng mất đầu giống muội thôi.”



Lí Trường Nhạc đang định vu hãm Lí Vị Ương tự mình đánh mất trâm cài, nhất thời không nói ra được. Gương mặt xinh đẹp của nàng ta lúc xanh lúc trắng, răng nanh cũng bắt đầu run lên.



“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ngươi đánh mất đồ lại muốn người khác chôn cùng!” Giọng nói Cao Mẫn cực kỳ bén nhọn.



Lí Vị Ương thở dài một tiếng, nói: “Muội cũng có muốn thế đâu, ai bảo tổn hại đồ ngự ban là tội tru di cửu tộc chứ? Đừng nói là muội chạy không thoát, Đại tỷ chạy không thoát, mà tất cả mọi người sẽ cùng nhau chết! Đúng rồi Ngũ điện hạ, lúc người cáo trạng với bệ hạ, đừng quên đem mọi tội danh đổ lên người Vị Ương, như vậy có lẽ bệ hạ sẽ xử lý nhẹ tay hơn, ban đầu phán Đại tỷ lăng trì xử tử, sẽ được sửa án thành ban rượu độc?”



Nói xong, nàng cười hì hì nhìn Thác Bạt Duệ. Lúc này tóc nàng như đám mây đen, khuôn mặt như băng tuyết, thân hình yểu điệu bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, lại mang theo sự cứng cỏi ương bướng vô cùng.



Thác Bạt Duệ hoàn toàn không nói được gì, hắn sao ngờ được, Lí Vị Ương là một nữ tử xảo quyệt lợi hại như vậy, nhất là, nàng ta còn không muốn sống.



“Lúc trước Vương đại nhân chuyên dạy học cho Thái tử, không cẩn thận làm vỡ ngọc hoàn tiên đế ban thưởng, tiên đế nổi giận, không những giết ông ấy, còn không cho phép văn võ bá quan cầu tình, thẳng tay tru di cửu tộc Vương gia, hai vị điện hạ, Vị Ương nhớ không lầm chứ.”



Lí Vị Ương mỉm cười hỏi.



Lúc trước Vương Dũng bị giết, dĩ nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng châm ngòi nổ trực tiếp, quả thật là vì làm hỏng đồ ngự ban…



Thác Bạt Chân nhìn Lí Vị Ương, đáy mắt như nổi lên từng đợt sóng, gió thổi trên mặt hồ, đồng thời thổi phất qua mái tóc dài cùng trường bào của hắn, thường ngày trên mặt luôn mang theo nụ cười, lúc này, hắn không cười.



Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương đứng trước mặt mình, dùng năng lực của nàng bảo hộ hắn, có cái gì đó mở ra nơi sâu thẳm đáy mắt, lại có gì đó bắt đầu chậm rãi ngưng kết.



Hắn không động đậy, không cười, không nói chuyện.



Chỉ chăm chú nhìn.



Đột nhiên Lí Trường Nhạc tỉnh ngộ một chuyện, bản thân mình đang ở Lí gia, lớn lên ở Lí gia, nhận ơn huệ gia tộc, ngay cả sau này xuất giá, cũng phải ỷ lại thanh danh Lí gia cùng quyền thế của phụ thân, nhưng còn Lí Vị Ương, nàng ta dường như không cần những thứ đó, còn hơn thế, nàng ta hình như hy vọng người Lí gia toàn bộ xuống địa ngục. Cho nên, chẳng sợ tội danh nghiêm trọng như tổn hại đồ ngự ban, nàng ta cũng dám nói ra không thèm quan tâm.



Lí Vị Ương, từ đầu đến cuối cái gì cũng không cần, nàng ta là người không sợ chết, không cần mạng!



Lí Trường Nhạc không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi.



“Ngươi ——” Cao Mẫn chuẩn bị xông lên cho Lí Vị Ương một cái tát.



Lí Vị Ương lại cười đến không có ý tốt, quơ quơ đồ ngọc trong tay: “Biểu tỷ, biểu tỷ cẩn thận chút!”



Cao Mẫn lo sợ sẽ vỡ đồ, vội vàng ngừng bước, tức đến đỏ cả mắt.



Lí Vị Ương nhất định là cố ý, nàng ta cố ý mang hết đồ Hoàng đế ban thưởng lên người, nếu ai không cẩn thận chạm vào làm hỏng, thì chính là tổn hại đồ ngự ban, tội danh mất đầu!



Lí Mẫn Phong phục hồi nhanh nhất, vội vàng nói: “Tam muội, muội đừng nóng giận, Đại ca lập tức cho người vớt ngọc trâm lên, trong hồ có bùn, chắc chắn sẽ không bị hỏng, nhất định sẽ tìm về cho muội.”



Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Đại ca, muội muốn biểu ca xuống tìm.”



Nhẹ nhàng khéo léo nói một câu, sắc mặt Cao Tiến biến đổi. Cao Mẫn giận dữ đầy mặt, mắt hạnh trợn lên: “Lí Vị Ương, đừng khinh người quá đáng!”



Khinh người quá đáng? Chỉ để các người đi ức hiếp người khác thôi sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Cao Tiến trước mắt: “Biểu ca, muội đang cho biểu ca cơ hội lấy công chuộc tội, nếu biểu ca không muốn —— “



Nàng cười hì hì nhìn về phía Ngũ Hoàng tử, “Điện hạ vẫn nên tiến cung bẩm báo bệ hạ đi.”



“Ngươi ——” Sắc mặt Cao Tiến xám trắng, gần như không nói nên lời, cuối cùng thở ra một hơi, “Được, ta xuống tìm.”



Hắn nói xong, thu gọn xiêm y, thật sự nhảy xuống hồ.



Cao Mẫn nắm tay thật chặt: “Nhị ca, ca đừng để ý đến nàng ta, mau lên đây —— “



Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Thế nào, Mẫn biểu tỷ cũng muốn xuống cùng sao?”



Cao Mẫn nhất thời không nói được gì, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Lí Vị Ương, sau đó nàng ta dậm chân thật mạnh, quay đầu nói: “Tam điện hạ, người xem làm sao bây giờ?”



Thác Bạt Chân ngầm lắc đầu, Lí Vị Ương khí thế bức người, lại nói năng có lý, làm người khác khó phản bác, hắn chậm rãi lắc đầu.



Lí Trường Nhạc đôi mắt lóng lánh: “Tam điện hạ, biểu ca thật đáng thương, thời tiết lạnh như vậy, vạn nhất —— “



Lí Vị Ương nhướng mày cười lạnh: “Đại tỷ, mau sai người giúp biểu ca tìm ngọc trâm đi, trước khi trời tối, nhất định phải vớt được ngọc trâm lên. Bằng không —— “



Nàng không nói nữa, đôi mắt tối đen như mực dừng trên người Lí Trường Nhạc.



Cao Tiến trong nước, vẻ mặt sợ hãi, liều mạng tìm ngọc trâm kia.



Lí Vị Ương mỉm cười, nói với Lí Mẫn Đức: “Đi thôi, lão phu nhân còn đang chờ chúng ta.” Nàng kéo Lí Mẫn Đức đi được hai bước, quay đầu thản nhiên cười, nói, “Nhớ sau khi tìm được, đưa trâm cài đến viện của ta.”



—— Lời ngoài truyện ——



Quần chúng xung quanh: Vì sao Tam phu nhân chết, ta muốn làm thịt ngươi



Tiểu Tần: Ta vô tội, không đổ máu sao nhiễm đỏ Mẫn Đức được, hắn chung quy vẫn phải trưởng thành



________________________________