Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 69 : Giữa đường hiến nghệ

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Ra khỏi hoa viên, đột nhiên Lí Mẫn Đức đứng lại: “Tam tỷ, tỷ không nên mạo hiểm vì ta như vậy, đồ ngự ban không phải để chơi đùa.”



Lí Vị Ương cười, không nói gì.



Bạch Chỉ lại mở miệng nói: “Trâm đó không phải là đồ bệ hạ ngự ban, tiểu thư chỉ hù dọa bọn họ thôi.”



Khóe miệng Lí Mẫn Đức nhếch lên, nở nụ cười.



Lí Vị Ương nhìn hắn, chỉ nhẹ nói: “Mẫn Đức, chuyện như hôm nay, đệ không cần thiết phải nhẫn nhịn đến mức đó.”



Lí Mẫn Đức buông mắt xuống: “Sau này sẽ không.”



Lí Vị Ương kỳ quái, không biết rốt cuộc hắn nói sau này sẽ không bị những người đó ức hiếp, hay là không ăn nói khép nép nhẫn nhục cầu toàn như vậy.



Vừa định nói tiếp, thì nghe thấy Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, Tam điện hạ đi ra.”



Vừa quay đầu lại, thấy đi sau hai tỳ nữ dẫn đường, có một nam tử trẻ tuổi mặc mỹ phục chậm rãi đi tới, đúng là Thác Bạt Chân vừa rồi còn ngồi trong đình, có lẽ là đang rời đi.



Ánh mắt Lí Vị Ương hơi nheo lại, áo lông chim điêu đẹp đẽ quý giá trên người Thác Bạt Chân, là do Hoàng đế ban thưởng, toàn bộ Đại Lịch không quá năm cái, hiện giờ xem ra vị Hoàng tử xuất thân không cao này đã ẩn giấu mũi nhọn tiến dần vào trung tâm quyền lực rồi.



Thấy hắn đi tới, Bạch Chỉ cùng các tỳ nữ vội vàng cúi đầu khom người, nhường đường, Thác Bạt Chân lại dừng ngay trước mặt Lí Vị Ương.



“Huyện chủ…” Hắn nghiêng đầu nhìn Lí Vị Ương, thản nhiên nói, “Hôm nay đã coi chúng ta thành khỉ để đùa giỡn rồi.”



Đám người Bạch Chỉ sợ tới mức nói không ra lời, Lí Mẫn Đức nắm chặt nắm tay.



“Đúng là cả gan làm loạn.” Thác Bạt Chân thở dài một tiếng nói.



“Đúng vậy, lá gan của ta luôn rất lớn.” Sắc mặt Lí Vị Ương bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người.



Kiếp trước nàng luôn ái mộ trượng phu của mình, đồng tình với xuất thân hèn kém của hắn rồi không ngừng quyết tâm nỗ lực, khi đó trong mắt nàng người đó là một phu quân hoàn hảo, là chỗ dựa vững chắc như thiên địa, qua một đời, người trước mắt không hề thay đổi, hắn vẫn cương nghị quyết đoán như trước, tâm tính cứng cỏi, có thủ đoạn, có quyết đoán, có mưu trí, không thể phủ nhận là rồng giữa chốn người. Nếu có thể, cả đời Lí Vị Ương cũng không muốn nhìn thấy con người trước mắt, bởi vì nàng rất hiểu nam nhân này, tâm cơ hắn thâm trầm, ra tay tàn nhẫn, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, chỉ thích đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Người như vậy, ngươi vĩnh viễn không đoán được điều hắn muốn rốt cuộc là gì, đồng thời cũng không biết hắn đối xử với ngươi chân tình hay là giả ý.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần như trong nháy mắt, có sự lạnh lẽo tỏa ra.



“Không biết Tam công tử có thể dời bước được không,” Thác Bạt Chân thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói.



Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng gật đầu, đồng tử Lí Mẫn Đức co rút lại, sau đó lui về sau mấy bước, tạo không gian cho hai người.



“Điện hạ có lời gì muốn nói sao?” Lí Vị Ương nhướng mày.



“Trong tuyết thưởng thức mai, đúng là một cảnh trí đẹp…” Thác Bạt Chân không trả lời, mỉm cười nhìn phía xa xa.



“Tam điện hạ thật là nhàn hạ thoải mái…” Lí Vị Ương cười.



Thác Bạt Chân phất tay, đám tỳ nữ đều lui về phía sau, ngay cả Bạch Chỉ, cũng bất đắc dĩ rời khỏi hành lang.



“Ta chỉ muốn nói với nàng vài lời, xem trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì mà thôi.” Nụ cười mỉm của Thác Bạt Chân mang theo sự lạnh nhạt.



“Chuyện đó can hệ gì đến Tam Hoàng tử.” Lí Vị Ương hỏi.



Thác Bạt Chân cười ha ha, tiếng cười thanh thoát, làm kinh động đám chim sẻ đang kiếm ăn cách đó không xa: “Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, Tam tiểu thư quả thật nhanh mồm nhanh miệng, dù thế nào cũng có thể thoát thân, hôm nay Cao Tiến nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương, không chết cũng bị lột da… Tâm địa nàng thật ngoan độc, đúng là làm người khác vô cùng bội phục.”



Lần này đến phiên Lí Vị Ương nở nụ cười.



Tươi cười của Lí Vị Ương so với hoa mai còn sáng lạn hơn: “Là tại hắn gieo gió gặt bão.”



“Thật ra hiện giờ nàng hoàn toàn không nên làm như vậy…” Thác Bạt Chân ngừng cười, đột nhiên nghiêm mặt nói.



Lí Vị Ương nhướng mày: “Ồ, nguyện nghe rõ hơn.”



“Nhìn qua hành vi của nàng, có vẻ hoàn toàn không chú ý đến Lí gia, cuộc sống nàng gần đây tốt hơn nhiều, tương lai còn có thể sống tốt hơn nữa, nhưng nàng phải biết rằng, nếu không có Lí gia, Lí Vị Ương nàng cái gì cũng không có, cho nên tiếp theo…” Thác Bạt Chân thản nhiên nói.



Còn chưa nói xong, đã bị Lí Vị Ương ngắt lời.



“Điện hạ, nơi này không có người khác, khỏi cần nói đạo lý to lớn làm gì.” Lí Vị Ương cười, “Huống chi, điện hạ cảm thấy ta sẽ nghe lời điện hạ sao?”



“Lí Vị Ương, để hả giận, đem cả bản thân ra đánh cược, đáng giá sao?” Thác Bạt Chân đột nhiên hỏi: “Có lẽ những người này đã giẫm lên tôn nghiêm của nàng, nhưng bản tính con người chính là như thế, ngồi trên cao giẫm xuống phía dưới, có thời gian oán hận người khác, không bằng tốn chút thời gian, nhanh chóng đứng ở nơi bọn họ không thể với tới, để bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng mộ nàng…” Bất giác, ý tứ trong lời nói của hắn thay đổi, Lí Vị Ương gần như cho rằng hắn không phải nói về nàng, mà đang nói chính hắn.



Bởi vì Thác Bạt Chân xuất thân đê tiện, cho nên hắn luôn bị những người khác khinh thường. Cũng vì như thế, dã tâm của hắn ẩn giấu so với người khác càng sâu hơn, không phải hắn không thù hận, mà hắn hóa thù hận thành động lực hướng về phía trước, từng bước một đi lên cao, từ một Hoàng tử bị người khác chế nhạo biến thành Hoàng đế cao cao tại thượng, hiện giờ xem ra, hắn đang có ý đồ dùng dạng lý luận này khuyên Lí Vị Ương, không, hoặc là muốn Lí Vị Ương đứng bên chiến tuyến của hắn.



“Vị Ương, hiện giờ nàng đã có được danh dự địa vị người bình thường khó có được, phụ hoàng cùng Thái hậu đều rất coi trọng nàng, nàng đã làm được như vậy, vì sao phải vẽ rắn thêm chân?”
Lí Vị Ương nhìn, đột nhiên cúi đầu, che lại ý cười xấu xa bên môi. Đại tỷ, lần này là tỷ tự tìm đường chết.



Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng nhấc gót sen, mười ngón tay thon thon, tự mình nhấc lụa đỏ lên, lộ ra thứ bên trong.



Tất cả mọi người kinh ngạc, thấy một nhạc khí dáng vẻ tương tự như đàn Không Hầu, nhưng có nhiều chỗ bất đồng hiện ra trước mắt bọn họ. Đàn này được chế tạo từ gỗ cây hạch đào, dưới hộp đàn chạm trổ hình hồ điệp để trang trí. Đầu trên của thanh gỗ cong hình cung được làm gồ lên thành xoắn ốc ở chỗ tay cầm đàn, một đầu dây đàn buộc vào chốt dây ở then ngang phía dưới, một đầu buộc vào lưng đàn hình cung. Đàn có 13 dây, các dây có đường kính bằng nhau, ở hai bên thanh gỗ hình cung, điêu khắc hai con phượng hoàng nằm đối xứng nhau, có trang trí từng đám mây, hoa văn, cây cỏ, nhìn qua cổ xưa mà hoa mỹ.



Đàn Không Hầu



Chi tiết xem:



http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapt... 230108.htm



“Đây là đàn Không Hầu sao?” Cao Mẫn kinh ngạc nhướng mày.



Lí Trường Nhạc cười, nói: “Không, đây là đàn Phượng Đầu Hầu, từ Tây Vực xa xôi truyền đến.”



Tiếng kinh ngạc xuýt xoa vang lên khắp nơi, chỉ riêng sắc mặt Vĩnh Ninh Công chúa hơi tái nhợt đi, nữ quan đứng bên nhìn Lí Trường Nhạc muốn nói lại thôi, dường như định nhắc nhở nàng ta gì đó, nhưng mà, Lí Trường Nhạc đang đắm chìm trong vui sướng vì đã náo động được mọi người, không để ý đến bất cứ điều gì khác.



Bờ môi Lí Vị Ương có ý cười rất nhẹ, Lí Mẫn Đức lại nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt hắn tiện đà dừng lại trên nhạc khí, trong lòng sáng bừng lên.



Lí Trường Nhạc ngồi xuống, tay trái cầm đàn, tay phải khẽ lướt. Nhạc khí lập tức phát ra tiếng âm trầm hùng hậu, vang như tiếng đàn cổ. Sau đó năm ngón tay mảnh khảnh của nàng khảy đàn thật nhanh, tiếng đàn mượt mà như suối tuôn ra, uyển chuyển trầm thấp, khi thì như tri âm tri kỷ, khi thì giống tiếng chim hoàng oanh lúc bình minh, ngón tay trắng thuần di chuyển rất nhanh, âm cao thanh thúy đẹp đẽ, như đàn tranh đang “ca hát”, có khi lại phát ra tiếng đàn như nước chảy róc rách.



Mọi người cảm thấy, tiếng đàn Phượng Đầu Hầu như phát ra từ mặt nước trong suốt, đến cả mặt hồ cũng hơi dao động, trong trẻo, trôi nổi, mơ hồ.



Ngũ Hoàng tử tán thưởng: “Nhạc khí này đúng là hiếm thấy, réo rắt linh động hơn đàn tranh, mênh mang như nước hồ sen ban đêm, như gió giữa trời tuyết, nước trong núi sâu!” Hắn càng nghe càng say mê, cảm xúc dường như càng thêm thoải mái, lông mày lơ đãng khẽ động, đôi mắt tỏa sáng, bỗng nhiên lấy ra một cây tiêu ngọc, cùng hòa tấu với Phượng Đầu Hầu.



Lí Vị Ương nâng ly trà lên, chậm rãi uống một ngụm, lại nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Thác Bạt Ngọc nhìn mình, thì mỉm cười với hắn.



Thác Bạt Chân nghiêm túc nghe khúc nhạc của Lí Trường Nhạc, cảm thấy âm sắc hai loại nhạc khí hòa lẫn vào nhau đạt tới sự hoàn mỹ, uyển chuyển dây dưa, gắn bó kề cận bên nhau, giữa không gian như hòa nhập thành một thể, hóa thành tiên tử đang nhảy múa, nhẹ lướt qua tâm tư mỗi người, làm cho người khác như nhìn thấy cảnh thần tiên quyến lữ. Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng hát:



Nhất khúc đương niên tằng tích duyên nhược thủy ngạn, lưỡng địa tương tư phi vô hoàng túy hoa tiền



Tam tiễn đào hoa tùy lưu thủy không lưu chuyển, tứ thời bất kiến ngũ canh thâm trích lậu đoạn



Lục nguyệt phong qua mạch mạch khước khinh hàn, thất huyền nan đạn lục khởi cầm tâm nan biến



Bát hành thùy thư trường tương tư vật tương kiến, cửu trọng viễn sơn thập lí đình nguyệt bất mãn



Minh kính ứng khuyết kiểu nhược vân gian nguyệt lạc hoa niên, chu huyền vị đoạn ngũ sắc lăng tố thanh ngọc án gian



Triều lộ dạ hi kỷ liên hoàn dã tòng trung chiết đoạn, phương thời tằng hiết kim nhật thâu bả cựu nhật hoán



(Trích lời bài hát Bạch đầu ca – ca sỹ Hita)



Edit láo lếu by TM



Một khúc từng tiếc cho mối duyên mờ bên bờ hồ, hai nơi tương tư không phải không có phượng hoàng say vì hoa



Ba lần dứt hoa đào thuận theo dòng nước chảy, bốn mùa không gặp canh năm khuya nước ngừng đếm thời gian



Tháng sáu gió thổi đưa tình lại mang theo lạnh lẽo, bảy dây đàn khó đánh, đàn cầm xanh biếc không thay đổi được tâm tư



Tám bước đi không gặp lại mà ai còn giữ mãi tương tư, chín ngọn núi cao, mười dặm đình vọng nguyệt xa cũng không so được



Gương sáng không bằng ánh trăng trên mây năm đó, trong ngũ sắc, dây đàn màu đỏ giữa dây màu trắng và xanh ngọc vẫn chưa đứt



Sương đêm khi sắp rạng động sẽ biến mất, thật lòng từng muốn trộm đổi ngày hôm nay thành ngày xưa kia.



Giọng hát của nàng uyển chuyển êm tai, còn hát ca khúc đang thịnh hành, mỹ nhân mỹ khúc mỹ nhạc, đúng là rung động lòng người.



Đại phu nhân đắc ý nhìn cảnh này, bà biết, từ hôm nay trở đi, Lí Trường Nhạc sẽ rửa sạch được ác danh, một lần nữa được tất cả mọi người khen ngợi. Còn Lí Vị Ương sao, đương nhiên là sẽ phải nhận lấy sự xấu hổ, vô cùng xấu hổ.



Nhưng Thác Bạt Ngọc ngồi bên kia lại thấy rất tò mò, không biết vì sao Lí Vị Ương lộ ra vẻ tươi cười kỳ lạ như vậy. Hắn có dự cảm, vị Lí Trường Nhạc đang làm náo động mọi người này, chỉ sợ sẽ vô cùng xui xẻo!



—— Lời ngoài truyện ——



Thấy mọi người comment nhiệt tình như thế, ta rất vui mừng(⊙o⊙)



PS: Ca khúc Lí Trường Nhạc hát, là một ca khúc phong cách cổ xưa, oa kaka kaka kaka