Thứ Nữ Sủng Phi
Chương 27 : Lễ mừng năm mới (hạ)
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Sáng sớm ngày tiếp theo, chính là giao thừa.
Lý Viên vừa mở mắt, liền thấy được gương mặt Cẩm Tú cười nhẹ nhàng.
“Chúc chủ tử năm mới cát tường, vạn sự như ý”
“Ha ha…..” Lý Viên nhìn bộ dáng mong đợi của nàng cũng cười hì hì lấy ra dưới gối hà bao đã sớm chuẩn bị xong: “Cô cô Cẩm Tú của chúng ta cũng năm mới cát tường, vạn sự như ý nga.”
Lúc này mọi người tin tưởng, năm mới câu nói đầu tiên là cát tường thì sẽ mang đến may mắn cho cả năm.
Cẩm Tú hai tay nhận lấy hà bao, cười nói: “Tạ ơn chủ tử ban thưởng.”
Nàng hầu hạ Lý Viên rửa mặt, trang điểm, đợi sau khi hết thảy mọi việc được xử lý tốt, thời gian đã đến giờ Thìn.
“Chúc Thần tần nương nương năm mới cát tường”, dưới sân nô tài vui sướng cúi đầu lạy nói.
Lý Viên gật đầu cười nói: “Ban thưởng”.
Lúc này hai tiểu thái giám mang một giỏ Kim Ngân xinh xắn, tinh sảo đi ra,, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên làm cảm xúc của mọi người dâng cao.
“Nô tài/ nô tỳ, tạ ơn nương nương ban thưởng”.
Lý Viên gật đầu mỉm cười, một bên Cẩm Tú đi lên phía trước nói: “Nương nương tính tình nhân hậu, các ngươi được hầu hạ nương nương là phúc khí tu luyện từ tám trăm năm trước, sau này mọi việc làm đều phải cẩn thận, dụng tâm hầu hạ nương nương cho tốt”.
Dưới cửa cung nhân lại một lần nữa cung kính dập đầu tạ ơn.
Tuy nói ngày hôm nay là giao thừa, nhưng trong cung nhiều quy củ, không thể ra ngoài hồ nháo, nên cho tới trưa Lý Viên lúc này cũng giống như bình thường, đọc sách, viết chữ để tiêu phí thời gian.
Đến buổi trưa, ngự thiện phòng đưa tới đồ ăn của Lý Viên, tổng cộng mười tám món, hơn nữa Cẩm Tú cố ý làm thêm một chút, tất cả món ăn bày khắp một bàn.
Ngày năm mới, vốn nên là lúc cả nhà đoàn viên, hôm nay cũng chỉ có bản thân mình ngồi lẻ loi ở chỗ này, cho dù là đầy bàn sơn hào hải vị cũng không bù đắp được cảm giác vắng lạnh này.
Lý Viên lặng lẽ thở dài, trong lòng lại bắt đầu trở nên phiền muộn.
Vô tâm vô vị, sau khi ăn xong, Lý Viên kéo Cẩm Tú, Xuân Hoa theo nàng ngồi trên giường nói chuyện phiếm, miệng Xuân Hoa lại được dịp bát quái, cũng là hảo hảo chọc Lý Viên cười một hồi, buồn bực trong lòng liền tiêu tan hơn phân nửa.
Mùa đông luôn là ngày ngắn đêm dài, bất quá mới là giờ Dậu sắc trời cũng đã hoàn toàn tối lại.
Đây chính là cái gọi “Tề Thiên pháo” ư? Lý Viên che lỗ tai thật chặt, hưng phấn không thôi nghĩ tới: quả nhiên có một loại tư thái Thiên Tề giá thế.
Tề Thiên pháo này nổ vang không ngừng, liên tiếp sáu lần, mỗi lần vang lên kèm theo tiếng mọi người hoan hô thét chói tai.
Tề Thiên pháo chỉ nổ bảy lần, đây là lần cuối cùng a! Lý Viên ánh mắt mở lớn, ngẩng cao cổ, toàn bộ tinh thần chú ý mong đợi.
Nhưng là vào lúc này khi Lý Viên ngửa đầu toàn bộ tinh thần nhìn bầu trời, lại bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực mạnh hướng nàng đánh tới, nàng liền hô một tiếng: “Ai ui” cũng không kêu được to, liền hung hăng té lăn quay xuống đất.
Một cỗ đau đớn khổng lồ hoàn hảo ập lên thân Lý Viên.
“Chủ tử, chủ tử,….” Cẩm Tú bên cạnh thấy Lý Viên đột nhiên té xuống, bị hù dọa làm cho huyết sắc trên mặt hoàn toàn không còn, nàng kinh hoảng ngồi xuống muốn đỡ Lý Viên dậy.
Nhưng giờ này Lý Viên đã đau đến không động đậy được, nàng cứ như vậy co quắp thân thể ngã trên mặt đất.
“Thần tần nương nương, Thần tần nương nương……….”
Lý Viên bên này động tĩnh, tất nhiên kinh động đến chúng tần phi xung quanh! Các nàng mở miệng kêu một tiếng Thần tần nương nương nhưng không một ai chịu đi lên đỡ Lý Viên dậy.
Phong Thành Vũ quay đầu lại nhìn một đống người nhao nhao, nhíu mày, còn không đợi hắn mở miệng nói cái gì đó, từng tiếng Thần tần nương nương đã truyền đến lỗ tai hắn.
Phong Thành Vũ thoáng chốc cả kinh, cũng không quản được những thứ khác, bước chân như bay đến bên cạnh Lý Viên.
Hắn nhìn Lý Viên khuôn mặt thống khổ nằm trên mặt đất, gương mặt anh tuấn nhất thời vặn vẹo.
“Ngươi làm sao vậy?”, hắn ôm Lý Viên từ trên mặt đất lên.
Lý Viên nằm ở trong ngực hắn, khuôn mặt nàng thành một mảnh trắng bệch, nàng che bụng mình thật chặt, thống khổ lẩm bẩm: “Đau, đau quá….”
“Máu.....A!........Thần tần nương nương chảy máu” không biết là thanh âm bén nhọn của người nào vang lên.
Tầm mắt của mọi người lập tức tập trung vào vũng máu trên nền đá xanh.
Phong Thành Vũ tự nhiên là cũng thấy được, chỉ thấy hắn trong nháy mắt phảng phất như là bị sét đánh trúng, chỉ biết ngây ngốc đờ ra.
Song, cứng ngắc này cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, sau đó hắn như là điên cuồng hét lên: “Truyền ngự y!!!!! Truyền ngự y cho trẫm!”