Thu Phong Triền

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Già La Diêu nhắm mắt lại, giống như lại nhớ tới quá khứ xa xôi – yến hội của tám năm trước.



Ngày ấy là sinh nhật bốn mươi của Bạch Anh tướng quân. Hắn là trọng tướng của cấm vệ quân, thủ vệ kinh đô và các vùng lân cận, từ xưa đến nay quan hệ của Già La Diêu với hắn không tồi, lại xem ở phân thượng hắn trấn thủ kinh đô và vùng lân cận, là trường hợp đặc biệt tham gia thọ yến của hắn.



Bởi vì Già La Diêu tàn tật, không tiện đi lại, cho nên luôn luôn tránh các bữa tiệc chiêu đãi kiểu này. Mặc dù y tham dự yến hội, cũng không quen không khí nơi đó, cùng Bạch tướng quân đang thụ sủng nhược kinh uống mấy chén, liền lấy cớ ra ngoài thông khí.



Nô tài hầu hạ y đưa y ra hoa viên phía sau, thấy đêm gió lớn, sợ y cảm lạnh, vội vàng quay về mã xe lấy áo khoác. Già La Diêu tự mình đẩy xe lăn đến dưới tàng cây ngô đồng cao ngất.



Thời tiết khi đó cũng là cuối mùa thu. Tề Văn Đế khác với người khác, thích nhất cảnh cuối mùa thu, hơn nữa xưa nay yêu nhất cũng là cây ngô đồng.



Già La Diêu nhớ rõ mới trước đây, có một lần phụ hoàng từng dẫn y du ngoạn trong ngự hoa viên, chỉ vào mấy ngọn cây cao lớn nói: “Phượng hoàng ở cây ngô đồng, có thể thấy được cây này cực kỳ tôn quý. Về sau phụ hoàng liền dùng loại cây này làm ghế dựa cho ngươi, cho ngươi ngồi lên mỗi ngày, được không?”



Già La Diêu lúc đó còn chưa tàn tật, hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi. Y ẩn ẩn nghe ra phụ hoàng có ý truyền ngôi cho y, hì hì cười nói: “Phụ hoàng, nếu dùng cây ngô đồng làm ghế dựa, nhi thần chẳng phải thành phượng hoàng sao? Nhi thần là nam tử, là long tử, sao có thể điên đảo âm dương chứ?”



Tề Văn Đế bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha: “Trẫm thật sự là hồ đồ, vẫn là con ta thông minh a.”



Có lẽ đối thoại ngày ấy giữa phụ tử bị người hữu tâm nghe thấy, không đến một tháng, Già La Diêu bị độc hôn mê, từ nay về sau mất đi một đôi chân.



Già La Diêu nghĩ đến đây, bất chợt thở dài trong lòng.



Hết thảy đều là mệnh, tất cả không tránh khỏi.



Phụ hoàng sớm qua đời, có lẽ là một chuyện tốt. Nếu sau này hắn phát hiện đứa con mình yêu thương nhất không gần nữ sắc, lại… thích nam nhân, không biết sẽ tức giận cùng đau lòng thế nào.




Xa xa truyền đến tiếng người hầu gọi, Bạch Thanh Đồng ôi một tiếng, chà chà chân: “Ta muốn đi tham gia thọ yến của cha ta, vậy mà quên mất. Ca ca, ta đi trước.” Nói xong cũng không kịp thi lễ, vội vàng chạy mất.



Già La Diêu cầm cái khăn tay bẩn thỉu kia, dở khóc dở cười.



Thật đúng là một hài tử.



Y cẩn thận gấp gọn cái khăn tay kia, cất vào trong ngực.



Đó là tình cảnh lần đầu tiên y gặp Bạch Thanh Đồng.



Ba năm sau Tề tân đế Già La Duyên bệnh chết, Già La Diêu đang ở biên quan đốc quân, kinh thành hỗn loạn, Bạch Anh tướng quân cũng bị cuốn vào ám đấu của triều đình, bị phán tội mưu phản, cả nhà bị chém đầu. Già La Diêu nghe tin xong liền kinh hãi, ngày đêm chạy về kinh thành, bình định phản loạn, cũng đúng lúc cứu độc tử này của Bạch Anh.



Già La Diêu thương tiếc hắn cơ khổ vô y, lại nhớ kĩ ‘tình nghĩa’ năm đó hắn tặng khăn tay, liền thu dưỡng hắn vào vương phủ của mình.



Kỳ thật lúc đầu Già La Diêu cũng không có kỉ niệm gì với hắn. Dù có thế nào đi nữa, y cũng sẽ không có tâm tư gì đối với một hài đồng mới mười tuổi. Lúc ấy y thầm nghĩ cả đời mình không hứng thú với song nhân cùng nữ tử, tự nhiên cũng không có sau này, Bạch Thanh Đồng này vô cùng hợp ý với y, chẳng những thu vào phủ của mình bồi dưỡng, còn coi như nửa đứa con nửa tâm phúc.



Ai ngờ từ lúc bạch thanh đồng dần dần lớn lên, Già La Diêu cũng không biết khi nào ánh mắt của mình bất tri bất giác đều hướng về hắn.



Tính cách Bạch Thanh Đồng hào sảng, tuy rằng đã trải qua họa tang môn, lại vẫn duy trì tấm lòng son của mình. Từ lúc hắn đến đây, tĩnh vương phủ luôn luôn im lặng buồn tẻ, thậm chí có chút nặng nề bắt đầu náo nhiệt. Thanh âm thanh thúy của hắn luôn quanh quẩn khắp nơi trong vương phủ, thân ảnh bướng bỉnh cũng không chỗ nào không thấy. Già La Diêu dần dần không còn cảm thấy tịch mịch.



.