Thu Phong Triền

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Khi đó Bạch Thanh Đồng toàn tâm toàn ý tin cậy Già La Diêu, đàm tiếu không có kỵ, cử chỉ thân mật. Chính là sau đó hắn lớn dần, đồn đại về Già La Diêu cũng truyền vào tai một phần.



Hoài nghi cùng coi rẻ của thế nhân bắt đầu làm cho đứa nhỏ tự tôn kiêu ngạo này không chịu nổi. Già La Diêu không đành lòng thấy hắn thống khổ như vậy, liền đưa mấy tên nam sủng bên người đi. Lại biết hắn không thích song nhân, cho nên trong vương phủ, vô luận là nam song hay là nữ song, đều không có một người.



Chính là tâm tư của thiếu niên vô cùng mẫn cảm yếu ớt, mặc cho Già La Diêu ngoan ngoãn phục tùng hắn, nơi chốn sủng ái, nhưng khoảng cách của hai người vẫn càng ngày càng xa. Bạch Thanh Đồng bắt đầu lảng tránh y, bắt đầu hiểu được bảo trì khoảng cách, lúc cùng y nói chuyện cũng không còn không cố kỵ, thậm chí có khi còn chống đối.



Đối với biến hóa của hắn, Già La Diêu cảm thấy đau lòng, chính là từ lúc đó y mới ý thức được, không biết khi nào, cảm tình của y với đứa nhỏ này đã thành như thế.



Có lẽ bởi vì sang sảng của hắn chính là tiếc nuối của mình, có lẽ bởi vì tinh thần phấn chấn của hắn chính là thứ mình vĩnh viễn yêu thích và ngưỡng mộ, tóm lại, Già La Diêu  chậm rãi hiểu được, chỉ cần có hắn ở bên, mới có thể làm cho mình không hề tịch mịch.



Một năm trước khi Bạch Thanh Đồng mất trí nhớ, là một năm thống khổ nhất của Già La Diêu. Chính là y cũng không biết phải làm thế nào.



Y từ nhỏ tôn quý, còn nhỏ đã mất mẹ, bên người đều là nô tài hầu hạ y. Trừ bỏ phụ hoàng, Hiền quý phi cùng đại hoàng huynh, y không có người thân cận, cho nên y cũng không biết ở chung với người khác như thế nào. Hơn nữa đối với thiếu niên làm y động tâm lần đầu tiên này, có hổ thẹn, xấu hổ, thậm chí có tâm lý tự ti.



Y cùng Bạch Anh tương giao ngang hàng, Bạch Thanh Đồng lẽ ra là vãn bối của y. Chính là hiện giờ, y có tình cảm không nên có với một thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi, không cần người khác dùng ngòi bút làm vũ khí, chính trong lòng y cũng không chấp nhận được, huống chi y còn có một đôi chân tàn.



Lễ giáo trầm trọng đè nặng y, ánh mắt thế tục với việc nam nam mến nhau đè nặng y, thân thể tàn tật đè nặng y…



Già La Diêu không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu cẩn thận lấy lòng Bạch Thanh Đồng, đối với yêu cầu của hắn không hề không đáp ứng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chính là phương thức này ngược lại càng cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của Bạch Thanh Đồng, làm cho quan hệ của hai người càng sa vào một trạng thái giằng co kỳ quái.



Sau đó, sự tình đã xảy ra vào ngày đó.
Già La Diêu có dự cảm sự tình sẽ vô cùng gay go, chính là trăm triệu không nghĩ tới lại gay go đến tình trạng này.



Người đuổi theo mang về không phải là một Bạch Thanh Đồng rõ ràng, mà là một khối thân thể đầy huyết không có chút sinh khí.



Trước mặt Già La Diêu tối sầm. Trong chớp mắt, y cảm thấy ông trời nhất định rất hận y!



Đúng vậy, lão thiên gia không công bằng, lão thiên gia hận y!



Thuở nhỏ mất đi mẫu thân, mất đi hai chân, thậm chí mất đi ngôi vị hoàng đế, hiện tại, ngay cả thứ cuối cùng của y lão thiên gia cũng muốn cướp đi.



Già La Diêu nhìn thiếu niên như một khối vải rách mềm nhũn nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, thần trí cơ hồ điên cuồng.



Lúc ngự y nói trắng ra đầu óc Thanh Đồng bị thương, có thể sẽ không tỉnh lại được, Già La Diêu nổi giận nắm vạt áo ngự y, giận dữ hét: “Nếu hắn chết, các ngươi liền đi chôn cùng đi!”



Vài tên ngự y cùng Cao quản gia đều bị dọa choáng váng. Bọn họ chưa bao giờ thấy qua tĩnh vương gia luôn luôn tao nhã, thâm tàng bất lộ lại sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc.



Khí thế của Già La Diêu không phải dọa người, lời nói của y cũng không phải nói giỡn. Cho nên dưới sự cứu trị liều mạng của mấy tên ngự y, rốt cuộc Bạch Thanh Đồng cũng bảo vệ được mạng nhỏ. Mà sau khi hắn tỉnh lại, lúc Già La Diêu phát hiện hắn không còn nhớ cái gì, đồng thởi thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại ôm một hy vọng.



Có lẽ phúc họa tương y, hết thảy… Có thể bắt đầu một lần nữa?