Thú Sủng

Chương 31 : Niên vân

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Nhan Tử Kì tỉnh dậy dưới cơn khát khô cổ,  trong cổ họng giống như có một lò lửa đang bốc cháy, nóng rát, hắn giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt là không gian tối đen, nhàm chán và rét lạnh và đặc biệt rất quen thuộc, bởi vì hắn từng tới đây hai lần, lần nào ấn tượng cũng vô cùng sâu sắc, một lần suýt chút nữa bị bóp chết, một lần bị người nào đó nhào lên người mình đùa giỡn.



Nhưng vì sao hắn lại ở đây?



Nhan Tử Kì cố gắng nhớ lại những chuyện đã phát sinh, đầu đau đớn như sắp nứt ra, chỉ có thể từ bỏ, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm, bước chân mềm nhũn, Nhan Tử Kì cố gắng rời khỏi nơi tràn ngập kí ức  không tốt này.



Lúc Nhan Tử Kì trở lại nhà gỗ, lão cha bị hắn dọa hết hồn, vốn tưởng hắn bệnh nghiêm trọng như vậy phòng chừng phải nằm viện một hai hôm, không ngờ nửa đêm lại quay trở lại.



“Tiểu Kì, ngươi không sao chứ?”



“Không sao, chỉ có chút khát.” Nhan Tử Kì khoát tay, kì thật trong lòng hắn cảm thấy rất mơ hồ. Có lẽ mình sau khi đi tắm nước nóng về thì bị cảm, nhưng làm sao lại chạy tới phòng của Lan Nô Tu Đốn cơ chứ? Lão cha đối với chuyện của Lan Nô Tu Đốn rất mẫn cảm, Nhan Tử Kì cảm thấy mình không nói lung tung thì tốt hơn.



“Bác sĩ nói thế nào? Lúc chủ tử đưa ngươi tới bệnh viện cứ vội vội vàng vàng.” Lão cha lo lắng hỏi.



“Bác sĩ? Nga, bác sĩ nói không có gì, chỉ là cảm mạo thôi.” Nhan Tử Kì hắc hắc cười hai tiếng, thật ra bác sĩ nói gì hắn có biết đâu, hắn chỉ biết một điều khi mình tỉnh lại đang nằm trong phòng Lan Nô Tu Đốn.



Nhan Tử Kì đẩy lão cha vào nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải uống nước, hắn sắp chết khát rồi.



Uống nước xong, lão cha lại đưa cho hắn hai quả màu đỏ, ăn xong liền ép hắn lên giường nghỉ ngơi.



Còn phần Lan Nô Tu Đốn sau khi cố gắng thoát khỏi con sâu dính Lý Đức đã là chuyện khuya hôm đó, lúc y trở về, căn phòng đã sớm trống không, chỉ còn mớ hỗn độn trên sàn đan chứng minh nơi này từng có người ngủ qua.



Lan Nô Tu Đốn không thoát quần áo, trực tiếp nằm úp sấp lên giường, ngửi ngửi mùi hương vẫn còn sót lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Nên xử lý vết thương một chút đi.” Nhan Tử Kì ngượng ngùng đề nghị, trong lòng âm thầm khẳng định thân phận đặc biệt của khách nhân, nếu nói việc hắn có thể nói chuyện là may mắn, thì sao người này cũng nói được, nhất định người dưỡng hắn thân phận rất cao, xem quần áo, đồ trang sức kìa, quả nhiên không phú cũng quý a!



Thấy Nhan Tử Kì thủy chung quan tâm cho mình, người nọ bày ra một nụ cười nhợt nhạt hiếm thấy, nháy mắt làm cả hoa viên phải thất sắc. “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” Nói xong liền kéo tay áo chùi vệt máu, lớp áo trắng tinh lập tức lấm đấm những vệt đỏ thẫm.



“Ngươi là tiểu sủng của ai? Sao lại ở hậu hoa viên?” Âm thanh nhàn nhạt, mềm mại làm người ta nghe đến nghiện.



Nghe thấy giọng nói mềm mại kia, Nhan Tử Kì liền ngoan ngoãn trả lời: “Nga, Lan Nô Triết vốn là chủ của ta, sau đó không cần ta nữa nên hiện tại ta được tự do.”



“Thì ra là vậy.” Người nọ gật gật đầu, lập tức nói: “Rất vui khi gặp ngươi, ta gọi là Niên Vân, còn ngươi.”



“Nga, ta là Nhan Tử Kì.” Nhan Tử Kì gật đầu, nói tên mình, trong lòng có chút bối rối, Niên Vân, tên này nghe rất quen?



“Ân, ta sẽ nhớ kỹ, lần sau sẽ tìm ngươi ngoạn, ta đi lâu lắm rồi, giờ phải quay về.” Niên Vân vẫy tay chào hắn xong liền xoay người rời khỏi.



“Gặp lại sau.”  Nhan Tử Kì lắp bắp, cau mày, Niên Vân, Niên Vân….. a! ! Là Niên Vân, chính là Niên Vân trong truyền thuyết kia.



Nhân sủng cũ của Lan Nô Tu Đốn, là yêu sủng của Nạp Tây vương……..



Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, đúng là một mỹ nhân a, một người như vậy quả thực có tiềm chất của kẻ gây tai họa!



Được rồi, Nhan Tử Kì thừa nhận hắn không được bình tĩnh cho lắm, vô tình lại gặp gỡ nhân vật trong truyền thuyết này, nhớ lại vừa rồi Niên Vân hung ác bẻ đứt lá cây, trong lòng không khỏi cảm khái, Niên Vân này đúng là dạng người đóng vai ác.