Thú Sủng

Chương 32 : Vũ đạo

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Căn phòng lớn đang diễn ra yến tiệc đèn đuốc sáng rực, trên bàn ăn dài có đủ loại thức ăn phong phú, vài người tùy ý ngồi xung quanh, ngồi ở vị trí chủ thượng là Nạp Tây vương——Lý Đức, ngồi phía bên trái vương chính là chủ tử Lan gia, Lan Nô Tu Đốn, còn Lan Nô Triết ngồi phía bên phải, hai sủng vật cũng được ngồi trên bàn ăn, tiểu béo đương nhiên ngồi bên cạnh Lan Nô Triết, còn Niên Vân thì im lặng ngồi bên cạnh Lan Nô Tu Đốn.



Lý Đức tuy là một vị vương cao cao tại thượng, nhưng cậu ta luôn nguyện ý gọi Lan Nô Tu Đốn bằng thúc thúc, hành vi cũng rất thân thiết, kỳ thật Lý Đức cũng là một thành viên của Lan gia, nguyên danh gọi là Lan Nô Lý Đức, là đứa con của anh ruột Lan Nô Tu Đốn, Lan Nô Kiệt Nhĩ, lúc trước gia chủ Lan gia để hai anh em tự quyết định vị trí thừa kế của mình, không ngờ cả hai đều chọn theo ngành thương mà không màn quan tâm tới vương vị, bất quá Lan Nô Kiệt Nhĩ không cố chấp như đệ đệ của mình liền tặng vị trí gia chủ cho y, chính mình gánh vác trọng trách quản lý cả Nạp Tây đại lục, thật ra nếu xét về năng lực, gia chủ tiền nhiệm hi vọng Lan Nô Tu Đốn có thể trở thành vương hơn, nhưng y không muốn thì cũng không còn cách nào.



Tính cách Lan Nô Tu Đốn vốn rất lạnh nhạt, càng không thích nói chuyện, cho dù lúc này người ngồi bên cạnh chính là Nạp Tây vương cũng không có cách nào làm y nói nhiều thêm vài câu, nhưng ngược lại Lý Đức tuy là vương nhưng lại rất thích nói luyên thuyên, từ khi ngồi xuống tới bây giờ đã hơn nửa giờ nhưng cậu ta vẫn nói không ngừng, cho dù là lúc ăn cơm vẫn không ngừng lại.



Cậu ta vừa cắt một xiên thịt vừa nói: “Vẫn là đồ ăn ở nhà thúc thúc ngon hơn, lần nào tới ta cũng ăn nhiều hơn bình thường.”



Lan Nô Triết biết cậu ta đang nịnh bợ cha mình, cũng không nói chen vào, ngồi một bên tủm tỉm cười nhìn một màn này.



Lan Nô Tu Đốn cảm thấy từ khi người này tới thì không ngày nào có được yên tĩnh, ngay cả bữa cơm cũng không được yên, cảm giác này…..khó chịu, sau đó thản nhiên nói: “Vậy đem theo đầu bếp về đi.”



Lý Đức nghe y nói ngay cả nửa điểm thành ý cũng không có, cũng không buồn bực, ngược lại còn cười ha hả nói: “Đầu bếp đưa tới hoàng cung, đồ ăn làm ra lại không ngon.”



Lan Nô Triết cười nói: “Nếu vương cảm thấy đồ ăn ở đây ngon miệng, không ngại thì cứ tới đây.”



“Vẫn là Lan Nô Triết hiểu ta, hoàng cung rất buồn a.” Lý Đức hướng về phía Lan Nô Triết chớp mắt, bộ dáng mang vài phần nghịch ngợm.



Niên Vân vốn vẫn im lặng ngồi bên cạnh Lan Nô Tu Đốn, nghe thấy Lý Đức bảo hoàng cung rất buồn không khỏi trừng mắt phượng nhìn cậu, thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói nhìn ta nhảy múa sẽ không thấy buồn sao?”



Lý Đức bị Niên Vân chất vấn cũng không quýnh lên, tủm tỉm nói: “Đâu phải ngày nào ngươi cũng nhảy cho ta xem.”



“Mỗi ngày đều nhảy không phải mệt chết sao.” Niên Vân phản bác.




Lan Nô Triết vốn còn định gọi người tới đánh nhạc, nào ngờ còn chưa kịp chuẩn bị thì Nhan Tử Kì đã gật đầu một cái với Niên Vân, sau đó lập tức khiêu vũ.



Động tác cánh tay mạnh mẽ, thắt lưng linh hoạt, bước chân thật nhanh, dĩ nhiên những người ở đây chưa bao giờ được thấy vũ đạo như vậy, Lan Nô Triết cũng chưa thấy qua, lúc trước Lan Nô Tu Đốn có xem qua một chút, bất quá đều do Nhan Tử Kì tùy tính mà nhảy, căn bản không có bố cục gì, lúc này hắn thực sự nhảy một vũ khúc, giống như một vở kịch, không có âm thanh nhưng đã có tiết tấu mãnh liệt thay thế, tuy rằng không hiểu hắn đang nhảy cái gì nhưng lại dễ dàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trong đó.



Đến lúc Nhan Tử Kì ngừng lại, mới phát hiện ra mọi người trong đại sảnh đã ngẩn người nhìn mình.



“Đây là vũ điệu gì a, sao nhìn cứ như đang đánh nhau? !” Niên Vân che miệng cười khẽ, cậu thấy tất cả chỉ là một mớ động tác lộn xộn lung tung.



“Đúng là vũ đạo kỳ lạ? Nếu có âm nhạc mạnh mẽ tương ứng, hiệu quả chắc chắn không tồi.” Lý Đức cũng cười hì hì nói.



Lan Nô Tu Đốn thản nhiên nhìn Nhan Tử Kì, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: “Lại đây.”



Những người ở đây, Nhan Tử Kì đương nhiên xem như thân thiết với Lan Nô Tu Đốn nhất, y gọi hắn qua, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhanh chóng đi qua đặt mông xuống ngồi bên cạnh, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Đức và Niên Vân.



Lan Nô Tu Đốn chờ hắn ngồi vào chỗ của mình liền tùy tay đưa chiếc cốc còn một nửa thức uống đang uống dở của mình cho hắn, không hề quan tâm tới những ánh mắt xung quanh: “Ngày mai ta có việc phải đi Tây Nhĩ Trạch một chuyến, ngươi đi cùng ta.”



Lời này y vừa nói ra làm tất cả mọi người trong đại sảnh giật nảy mình.



Ai nấy đều biết Lan Nô Tu Đốn trước nay làm việc luôn dứt khoát gọn lẹ, ghét nhất là rề rà chậm chạp, nhưng hiện tại y còn nói muốn dẫn tiểu sủng đi công tác? Lại còn là tiểu sủng bị đứa con vất đi.



Này nghe cũng rợn hết cả người đi.