Thú Sủng

Chương 45 : Phong hồi lộ chuyển

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Hai mắt Lan Nô Tu Đốn híp lại chăm chú nhìn Nhan Tử Kì suốt nửa ngày, trong đầu có mấy ý niệm không ngừng lăn qua lăn lại nhưng trước sau vẫn không biết nên dùng biện pháp nào để đối phó tiểu tử không biết sống chết trước mặt, nhấn hắn xuống nước rồi ăn tươi? Hay là đem hắn vất lên bờ ao hung hăng chà đạp một phen? Hay là đưa dục vọng mình vào miệng hắn hảo hảo làm một trận? Cuối cùng những ý niệm này làm toàn thân Lan Nô Tu Đốn trở nên căng thẳng, nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể, quái vật khổng lồ bên dưới khố hạ một lần nữa ngẩng đầu nhe răng.



Nhan Tử Kì biết những lời này của mình không khác nào nhổ lông trên đầu lão hổ, nhưng hắn nhịn không được, hơn nữa không phải có câu chẩm biên phong thực sao? Nếu hắn là bạn giường của Lan Nô Tu Đốn thì hẳn y nên bị tác động đi!



Nhan Tử Kì đáng thương căn bản chưa bao giờ có kinh nghiệm chẩm biên phong thực nên khi áp dụng liền không biết làm thế nào, cái này không phải lúc nào cũng có thể linh nghiệm, nếu thực sự muốn đạt được thì ít ra phải chờ đến lúc đại thúc dã thú phải cực độ thõa mãn về tinh thần lẫn thể xác mới có thể a, ngươi đem người ta đưa lên giữa không trung như vậy, muốn lên cũng không được xuống cũng không xong, có quỷ mới chịu thỏa hiệp với ngươi, này không phải chẩm biên phong, gọi là âm phong mới đúng!



Thấy biểu tình Lan Nô Tu Đốn đột ngột biến hóa khó lường, Nhan Tử Kì nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ lùi về sau vài bước tạo ra một khoảng cách với Lan Nô Tu Đốn, hắn thấy tình huống có chút không ổn, phải nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm này a?



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhan Tử Kì vừa lui được 2 bước, Lan Nô Tu Đốn đã bật dậy, cánh tay dài kéo một phát làm bọt nước văng tứ tung, Nhan Tử Kì mơ hồ bị túm lấy quăng lên bậc thang, mặc dù có nước làm lực cản giảm đi không ít khi va chạm nhưng sau lưng đập phải bậc thang lạnh lẽo cứng rắn vẫn làm hắn đau đến nhe răng.



Không chờ hắn kịp lấy lại tinh thần đã thấy trước mắt tối sầm, một cái bóng đen thật lớn phủ lên trên, cằm hắn bị nắm, miệng bị ép mở ra, một cái gì đó tràn ngập mùi vị nam tính lập tức vọt vào miệng hắn, vừa thô lại lớn không chút lưu tình xông thẳng vào khoang miệng, đâm thẳng tới tận cổ họng, nháy mắt hít thở không thông làm Nhan Tử Kì hai mắt trợn trắng vừa nôn khan.



Lan Nô Tu Đốn không phải không thấy bộ dáng chật vật của hắn, nhưng trong lòng y lúc này đang chứa một bụng lửa, nghĩ đến vật nhỏ này lúc nào cũng nghĩ tới việc phải về địa cầu y liền tức giận đến muốn giết người, cơn tức lấn át hết lí trí làm y chỉ biết hướng tới Nhan Tử Kì mà xả giận.



Cự vật thô dài không ngừng tiến nhập vào miệng Nhan Tử Kì, cho dù trong lúc giãy dụa làm nó chạm vào răng nanh làm y cũng không sung sướng gì nhưng Lan Nô Tu Đốn vẫn tiếp tục đâm vào không ngừng, không hề có nửa điểm lưu tình.



Chà đạp như vậy không biết bao lâu, Nhan Tử Kì nghĩ mình sẽ bị đâm đến chết nên từ bỏ giãy dụa, giống như một con rối gỗ mặc cho Lan Nô Tu Đốn nắm miệng hắn tiếp tục vận động, mãi đến khi một dòng chất lỏng bắn vào khoang miệng hắn, Lan Nô Tu Đốn mới rút ra, tùy ý Nhan Tử Kì nhu nhược ngã xuống bên cạnh ao.



Nhan Tử Kì thở hổn hển, hai mắt phủ một tầng sương mù nhìn thẳng lên trần nhà, bạch trọc tràn ra bên khóe môi đã sưng đỏ, làm Lan Nô Tu Đốn đứng bên cạnh lại hít sâu một hơi, cơn tức vừa hạ xuống lại nhanh chóng bốc lên.



Lan Nô Tu Đốn nhướng mày, đem thân thể mềm nhũn của hắn nâng khỏi mặt nước, lấy khăn tới tự tay lau người cho hắn, sau khi trải qua một phen mãnh liệt xâm phạm này, Lan Nô Tu Đốn đã nhận ra một chuyện: cho dù tiểu gia hỏa này có chọc giận y đến cỡ nào y nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng phương pháp làm yêu kịch liệt để trừng phạt mà thôi, còn các loại tra tấn tàn khốc khác y quả thực không thể ra tay nỗi.



Thấy đôi mắt Nhan Tử Kì vẫn vô thần như cũ, gương mặt lạnh băng thoáng ôn nhu đi một chút, dùng âm thanh không được tự nhiên nói: “Ngươi phải ngoan một chút.”



Nhan Tử Kì hung hăng trừng mắt liếc, sau khi cơ thể có lại chút thể lực mới bắt đầu giãy dụa tiến lại ao nước: “Ta chính là không ngoan đấy, ngươi muốn làm chết ta sao?”




Nhan Tử Kì cắn răng, đứng dậy nâng một chân bước ngang qua người Lan Nô Tu Đốn, ngồi lên bụng y, làn da Nhan Tử Kì có chút lạnh lúc này ngồi xuống chạm vào người Lan Nô Tu Đốn liền có cảm giác nóng bỏng như ngồi xuống một cái lò lửa.



Nhan Tử Kì luyện vũ một thời gian dài, thân hình tự nhiên rất dẻo dai, tuy rằng thon dài hơi gầy nhưng cũng không phải dạng da bọc xương, hơn nữa khoảng thời gian gần đây lại lười luyện tập, người có thêm một tầng thịt, lúc này đặt mông ngồi xuống trên người Lan Nô Tu Đốn, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu y là cảm giác non mịn mềm mại làm y rất muốn hung hăng cắn một ngụm.



Về phần Nhan Tử Kì cuối cùng có hấp dẫn thành công hay không chỉ có bọn họ biết.



Trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, thư các trên lầu, Lam Đặc đang ngồi một bên sắp xếp văn kiện vừa báo cáo tình hình kinh doanh cho Lan Nô Tu Đốn, y ngồi im lặng lắng nghe, lúc Lam Đặc ngừng lại đột ngột lên tiếng: “Bên đám lão nhân Lan gia có động tĩnh gì không?”



“Ý ngươi là Nhan Tử Kì?….” Lam Đặc là người thông minh, người chủ tử quan tâm không nhiều, trong khoảng thời gian này chủ yếu là Nhan Tử Kì, vì thế ông dễ dàng đoán ra chủ tử muốn hỏi cái gì: “Bọn họ đương nhiên phản đối quyết liệt rồi, này không phải ngươi đã dự đoán trước sao?”



“Không nói tới việc vạch tội ta sao?” Lan Nô Tu Đốn tiếc nuối hỏi.



“Ta nghĩ bọn họ không dám làm vậy đâu.” Đối với ý tưởng độc ác của chủ tử, Lam Đặc tập mãi cũng thành thói quen.



“Thế dọa bọn họ một chút thì sao?” Lan Nô Tu Đốn thưởng thức một cây bút bi, thuận miệng nói.



“Hù dọa lão nhân gia là hành vi không có đạo đức……” Lam Đặc mặt không biểu tình nhắc nhở.



“Ngươi giúp ta chuẩn bị một phi thuyền, ta mang tiểu tử kia đi ngoạn địa cầu một chuyến.” Cuối cùng Lan Nô Tu Đốn nói như vậy.



Lam Đặc trừng to mắt, khó tin nhìn Lan Nô Tu Đốn: “Chủ tử, ngươi lại làm ra cái chuyện không có nhân tính này sao?” Nếu chủ tử rời đi, không phải nói mọi chuyện đều do ông xử lý sao, này sao được chứ! !



Lan Nô Tu Đốn cười nhạt một tiếng: “Nhân tính là cái gì? Ta có sao?” Thấy Lam Đặc bộ dạng xám tro, Lan Nô Tu Đốn hảo tâm cười nói: “Đi chuẩn bị đi.”