Thú Sủng

Chương 53 : Ly khai

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


“Tiểu tử, ngươi có nguyện ý theo ta trở về Nạp Tây không?”



Giọng điệu Lan Nô Tu Đốn thật lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, giống như đang uống một chén nước lã, vô sắc vô vị.



Nhan Tử Kì có cảm giác chính mình như một người bị khát nước từ rất lâu, một chén nước lã lúc này đối với hắn không còn gì tuyệt hơn, hắn thực muốn vui vẻ nhận chén nước này lại cảm thấy có chút không cam lòng, vì thế khẽ hừ một tiếng: “Ngươi có cả đống phương pháp để bắt ta về, cần chi phải hỏi nữa!”



Nghe hắn nói xong, Lan Nô Tu Đốn vô thức nhếch khóe môi, ở chung một thời gian dài như vậy, tính tình của tiểu tử này y cũng hiểu khá rõ, nếu không phải chuyện hắn nguyện ý thì nhất định sẽ nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình phản đối, hiện tại lại không hề bác bỏ chứng minh tiểu tử này thực sự đã lung lay.



Nghĩ như vậy, ánh mắt Lan Nô Tu Đốn nhíu lại, mỉm cười vô cùng ôn nhu, cúi đầu thì thầm bên tai Nhan Tử Kì: “Ngươi thật hiểu ta.”



Nhan Tử Kì nguyên bản là giả vờ khinh thường nhưng nghe thấy Lan Nô Tu Đốn thoải mái thừa nhận như vậy, ngược lại càng cảm thấy khó chịu, trở mình lại, nhịn không được liếc mắt xem thường Lan Nô Tu Đốn: “Nếu như vậy thì cần chi đưa ta trở về!”



Lan Nô Tu Đốn nhìn bộ dạng ẩn nhẫn của hắn, trong lòng dâng lên một trận kích động, tiểu gia hỏa này thực sự rất khả ái, lúc tức giận hay vui vẻ nhìn cũng đáng yêu, nghĩ như vậy Lan Nô Tu Đốn nhịn không được cúi đầu gặm cắn miệng hắn một ngụm.



Mãi đến khi cảm thấy thỏa mãn mới chậm rì rì nói: “Các ngươi không phải có tập tục ‘hồi môn’ sao.”



Hồi môn! !



Nếu không phải mông Nhan Tử Kì rất đau hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh Lan Nô Tu Đốn một trận, hắn đâu phải nữ nhân, quay về nhà làm cái chó gì a a a a a! ! !



Tức giận, Nhan Tử Kì cầm lấy gối đầu ném về phía Lan Nô Tu Đốn.



Lan Nô Tu Đốn sờ sờ cằm, tiểu từ này quả thực đáng yêu, xấu hổ đến đỏ mặt như vậy! (đại thúc, đó là bị ngươi chọc giận a………..)



Bởi vì vết thương trên người Nhan Tử Kì nên bọn họ không tính toán ra ngoài nữa, hai người ở nhà lúc thì xem TV, lúc thì lên mạng, khoảng trưa Nhan Tử Kì đưa máy tính cho Lan Nô Tu Đốn nghịch phá, chính mình gọi điện thoại đặt thức ăn nhanh.




Thật sự đi rồi sao? ! Không hề có tý dấu hiệu nào, cũng không chào hỏi một tiếng……………..



Nhan Tử Kì thất thần đi tới sô pha, hung hăng ném cả người mình lên nó, ngây người ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà.



Lúc hắn thật lòng giao cả trái tim mình ra thì đối phương lại phủi mông bỏ đi! Vài ngày nữa thật sự có trở về sao? Thật sự trở lại đón hắn sao? Kia vì sao không chờ lúc hắn thanh tỉnh hẳn nói, lại canh lúc hắn say ngủ lại lén lút bỏ đi!



Nghĩ nghĩ, Nhan Tử Kì đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ban công, ngửa đầu hướng không trung hét to: “Lan Nô Tu Đốn, ta thao tổ tông ngươi…………………”



Tiếng hét bất ngờ bật ra giữa khu chung cư tạo ra nhìu tiếng vang, lập tức sau đó có tiếng gầm lên giận dữ từ các căn hộ xung quanh: “Ta thao tổ tông ngươi, cuối tuần cũng không để người ta ngủ yên, sáng sớm đã la cái rắm gì!”



Nhan Tử Kì rụt cổ lại, vội vàng lủi vào trong phòng, còn chột dạ khóa cửa ban công lại.



Nhan Tử Kì sống một mình từ rất lâu, cô đơn đối với hắn mà nói đã tập thành thói quen, hắn luôn tin rằng cuộc sống của mình chỉ cần có vũ đạo, những cái khác đều không quan trọng.



Nhưng hiện tại, hắn lại có cảm giác ngoại trừ vũ đạo hắn thật sự cần rất nhiều thứ, tỷ như tình cảm, tỷ như Lan Nô Tu Đốn…………….



Một mình ở nhà ngây người cả buổi sáng, Nhan Tử Kì phát hiện ra mình bắt đầu nhớ Lan Nô Tu Đốn, nhớ vẻ mặt lạnh lùng, nhớ hành động trêu chọc, nhớ nhiệt tình của y………………



Hắn không hề hay biết tình yêu đã thấm sâu vào mình như vậy, chỉ cần ngồi xuống, chỉ cần nhắm mắt lại, thú nhân kêu Lan Nô Tu Đốn kia một khắc cũng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.



Lan Nô Tu Đốn bảo hắn chờ vài ngày, nhưng Nhan Tử Kì phát hiện mình thật khó khăn khi trải qua những ngày này!



Ăn cơm bên ngoài xong, Nhan Tử Kì không muốn về nhà một mình liền đi tới trung tâm nghệ thuật, dù sao nơi đó cũng còn một lớp học sinh của hắn, gặp nhiều người có lẽ sẽ không còn cảm thấy cô đơn đi.