Thú Sủng

Chương 54 : Từ chức

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Bởi vì ký ức đã trải qua hơn nửa năm ở Nạp Tây, vì thế khi Nhan Tử Kì đứng trước cửa trung tâm nghệ thuật liền có cảm giác phảng phất đã qua cả một thế hệ.



“Thầy Nhan………..” Một giọng trẻ con mang theo vài phần tức giận vang lên phía sau.



Nhan Tử Kì xoay người, liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn dắt theo hai đứa trẻ đi lên bậc thang, bộ dáng nam nhân tươi cười làm người ta nhìn thấy rất thân thiện.



Mở miệng chính là một đứa bé có vẻ thấp bé, tên là Dịch Hân, rất nhu thuận đáng yêu, là một trong những học trò đứng đầu của Nhan Tử Kì, đứng bên cạnh là một đứa trẻ trông có vẻ lãnh khốc hơn gọi là Phương Tiểu Vũ, đứa bé này tuy là không quá nghe lời, bất quá nó luôn bảo hộ Dịch Hân, hơn nữa phần lớn thời điểm có chút bảo hộ hơi quá…..tóm lại, đây là hai đứa nhỏ gây ra ấn tượng sâu sắc cho Nhan Tử Kì.



“Thầy Nhan mấy ngày này không phải đã xin phép nghỉ sao? Tiểu Hân nghe thầy không tới dạy đã khóc không ngừng.” Nam nhân anh tuấn bước tới gần hai bước, mỉm cười nói với Nhan Tử Kì.



Nam nhân này Nhan Tử Kì cũng không xa lạ, người này thường xuyên dắt hai đứa trẻ này đi học, điều thú vị chính là cả hai đứa nhỏ này không hề có quan hệ gì với anh, hình như anh là trợ lý của ba ba Tiểu Vũ hay gì đó.



“Quả thật là có xin nghỉ vài ngày, hôm nay đi ngang qua nên vào nhìn xem một chút, chút nữa lại phải đi.” Nhan Tử Kì giải thích.



“Thầy ơi, thầy không đi dạy sao? Chúng con đều nhớ thầy, thầy giáo dạy thay rất hung dữ……” Dịch Hân mới 5 tuổi cầm lấy góc áo hắn, đáng thương vô cùng nói.



Nhan Tử Kì xoa xoa đầu bé: “Tiểu Hân ngoan, chỉ cần hảo hảo nghe lời thầy giáo, thầy ấy sẽ không hung.” Nói xong lại quay đầu nhìn Phương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ phải chiếu cố hảo Tiểu Hân nga!”



“Hừ!” Trả lời hắn là một tiếng hừ lạnh của đứa bé, bộ đạng như đang nói ‘này còn cần phải nhắc sao’.



Tạm biệt bọn họ, Nhan Tử Kì trực tiếp đi tới văn phòng chủ nhiệm, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút không muốn, nhưng chuyện gì đã quyết định Nhan Tử Kì sẽ không đổi ý.



Chủ nhiệm thấy hắn xuất hiện ít nhiều có chút bất ngờ, lão béo nhân hiền lành mỉm cười, khách khí vội vàng đón tiếp hắn ngồi xuống.



Đối mặt với chủ nhiệm nhiệt tình như vậy, lời từ chức nghẹn trong cổ họng không có dũng khí nói ra.



Nói xong vài việc thường ngày, chủ nhiệm cầm lấy một ly trà hớp một ngụm, cười nói: “Hôm nay cậu tới có phải có việc gì muốn nói không?”



Nhan Tử Kì khó xử, cười đến xấu hổ: “Ta…….”



“Đứa nhỏ này, có gì thì cứ nói, ấp a ấp úng cái gì, ta và thầy của cậu cùng một niên, đệ tử của anh ta cũng chính là đệ tử của ta, có gì khó khăn cứ nói, nhiều người thì dễ tìm ra biện pháp hơn.”




Trải qua việc cẩu huyết như vậy, y sao có thể không chút xấu hổ mà nói với Nhan Tử kì chứ, hơn nữa, phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói: tiểu tử, ta từng là cẩu của ngươi!



Giết y, y cũng không nói.



Đối với chủ đề này Nhan Tử Kì cũng không nói rõ, nhưng lại thích thú lôi ra một album cũ: “Ta nhớ rõ có chụp với tiểu Hắc vài tấm, để ta cho ngươi xem.”



Nhìn thấy con cẩu béo ú đần độn trong hình, khóe miệng Lan Nô Tu Đốn co rút, hận không thể chụp lấy tấm hình xé nát, một con cẩu nhỏ xíu như vậy sao có thể là Lan Nô Tu Đốn y, nếu biến cũng nên biến thành một con chó ngao hung mãnh mới đúng a a a a a…………………



Lan Nô Tu Đốn yên lặng tản mác ra oán niệm, Nhan Tử Kì lại vô cùng bùi ngùi.



“Tiểu tử, ngươi thu thập hành lý một chút, ta mang ngươi đi du lịch…………” Không muốn nói tới chuyện này nữa Lan Nô Tu Đốn rốt cục chuyển chủ đề.



“Du lịch?” Nhan Tử Kì mờ mịt dời ánh mắt từ album ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”



“Ngươi muốn đi đâu?”



Y hỏi như vậy, Nhan Tử Kì cũng cảm thấy rất hào hứng: “Ta luôn muốn đi Ai Cập xem kim tự tháp, hoặc là Hawaii tắm nắng………..”



“……………..”Lan Nô Tu Đốn đen mặt nghe hắn kể mấy nơi muốn đi.



Thấy phản ứng của Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì bĩu môi: “Ngươi không phải nói có một rương lớn hoàng kim sao? Số này cũng đủ để chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới thật lâu!”



“Ánh mắt của ngươi không thể nhìn xa một chút sao? Tỷ như du lịch vũ trụ………..” Ánh mắt Nhan Tử Kì lóe sáng, ngây người một lúc sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, bắt đầu lăn tới lăn lui trong phòng.



“Ngươi làm gì vậy?” Lan Nô Tu Đốn khó hiểu nhìn Nhan Tử Kì đang bận rộn.



“Thu thập hành lý a! Nhanh lên, ngươi cũng lại đây giúp một tay………..mau!”



Vì thế, màn đêm buông xuống, Lan Nô Tu Đốn mang theo tiểu tử yêu dấu cùng mớ hành lý  bắt đầu chuyến du hành vũ trụ…….