Thú Sủng

Chương 56 : Tinh cầu lam

Ngày đăng: 02:59 19/04/20


“Nga……………” Nhan Tử Kì gật gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn mặt y nói: “Tới đây tìm người? Tìm người yêu cũ à?!”



Lan Nô Tu Đốn chán nản: “Ta làm gì tìm người tình cũ ở loại địa phương này! !”



Nhan Tử Kì khiêu mi: “Loại địa phương này thì sao, kĩ nữ cũng là lao động tay chân, ngươi đang kì thị chức nghiệp!”



“Ta ăn no không có việc gì hay sao đi lãng phí tinh lực kì thị bọn họ!” Lan Nô Tu Đốn hừ lạnh.



“Kia, nơi này không có tình nhân, thế Nạp Tây thì có đi.”



Lan Nô Tu Đốn híp mắt nhìn Nhan Tử Kì, nửa ngày mới nói: “Tiểu tử, ngươi đang ghen sao?”



“Ngươi có thể hiểu là ta đang điều tra gốc gác ngươi.” Nhan Tử Kì cười meo meo nói.



“Gốc giác ta giàu có, không sợ.” Dã thú đại thúc lãnh khốc nói.



“………….”



Hai người ướt sũng quay trở lại phi thuyền thay quần áo xong mới xuất phát một lần nữa, xét thấy hoàn cảnh xung quanh quá mức……..quỷ dị, Lan Nô Tu Đốn liền triệu hồi dực thú Tái Á tới, lâu rồi không gặp Nhan Tử Kì vội vàng chạy tới cọ cọ cái chân thô to của Tái Á một trận, dực thú nhìn thấy bọn họ cũng thật cao hứng, hưng phấn vỗ cánh, kết quả động tác quá lớn làm Nhan Tử Kì bị ném ra xa.



Xoa xoa phần mông đau nhức, Nhan Tử Kì vặn vẹo nghiêm mặt cười nói: “Hiếm khi thấy Tái Á nhiệt tình như vậy a!”



Lan Nô Tu Đốn thấy bộ dạng chật vật của hắn, mỉm cười vui sướng khi thấy người gặp họa.



Nhìn gương mặt tươi cười của y, Nhan Tử Kì buồn bực nghĩ, Lan Nô Tu Đốn thật là thương hắn sao? Xem xem, không kém ghét mình là bao! ! !



Tái Á chở bọn họ bay lượn trên không trung, cả tinh cầu lam thu hết vào tầm mắt, giờ phút này Nhan Tử Kì vẫn không thể tin được, một nơi xinh đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy cư nhiên lại là nơi tiến hành những hoạt động xấu xa như vậy! Được rồi, hắn thật sự không kì thị chức nghiệp, chỉ là hắn có chút cảm khái mà thôi.




Bộ dạng ngốc nghếch này làm Lan Nô Tu Đốn nhìn xong hừ lạnh tỏa lãnh khí.



Nhìn hành động vô cùng thú vị của hai người, Duy Tư cười nói: “Tình cảm các ngươi tốt thật!”



Nhan Tử Kì quay đầu lại nhìn anh, hắc hắc cười: “Ừ, chúng ta vừa mới tốt hơn, sao có thể không được chứ.”



Đồi với sự vô tư gần như không biết xấu hổ của hắn, Lan Nô Tu Đốn không phát biểu gì nhưng trong lòng lại vô cùng mất hứng, cái gì gọi là mới tốt hơn? Nếu y nhớ không lầm, mình hẳn là đã đem tiểu tử này ăn sạch từ rất lâu.



Bởi vì nơi này không có mặt trời, nên Nhan Tử Kì không biết hiện tại là lúc nào, chỉ biết bọn họ vừa ăn cơm xong không bao lâu liền theo Lan Nô Tu Đốn và Duy Tư rời khỏi nhà, bọn họ cũng không cưỡi Tái Á mà ngồi trên chiếc thuyền lớn xa hoa của Duy Tư, nói là thuyền nhưng bộ dáng hoàn toàn khác xa địa cầu, giống như một chiếc ô tô hơn chỉ giống thuyền ở chổ có thể lướt trên mặt nước.



Nhan Tử Kì ngạc nhiên nhìn nơi này một chút ngó chỗ kia một chút, sau đó đỏ mặt phát hiện trên thuyền còn có rất nhiều nữ nhân mặc quần áo trong suốt, các nàng nhìn thấy hắn liền như thấy một món đồ chơi thú vị tranh nhau tiến tới cùng hắn ngoạn, đương nhiên, Lan Nô Tu Đốn sẽ không để đám mỹ nữ này có cơ hội tiếp cận Nhan Tử Kì, chỉ cần Nhan Tử Kì rời khỏi y vài bước, y sẽ quay lại túm hắn về vị trí trong ngực mình, làm Nhan Tử Kì buồn bực muốn hộc máu.



Người bọn họ muốn tìm cũng là người Nạp Tây, nhưng nhìn bộ dáng không giống như thú nhân, thân hình cao nhưng không tráng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vừa thấy là biết người đặt tâm khắp nơi, chuyên phóng túng làm bậy.



Lúc tìm thấy hắn, người nọ đang lăn lộn trên giường với ba vị mỹ nữ đến long trời lở đất thì bị Duy Tư tiến vào túm cổ kéo ra.



Mắt Nhan Tử Kì bị Lan Nô Tu Đốn che lại, chính là hắn nghĩ có thể nhìn qua kẽ ngón tay xuyên ra ngoài, nhưng điểm này cũng bị Lan Nô Tu Đốn nhìn thấy, bàn tay khép lại thật chặt, không cho hắn chút cơ hội rình xem.



Người nọ ù ù cạc cạc bị đánh gãy thú vui, hổn hển quát: “Chết tiệt, các ngươi muốn chết phải không………..”



“Luân Ất, nhớ ta không?” Lan Nô Tu Đốn thản nhiên đánh gãy lời chửi mắng của hắn.



Người tên Luân Ất đột nhiên ngừng giãy dụa, ngơ ngác nhìn về phía Lan Nô Tu Đốn: “Chủ tử…….sao người lại tới đây!”



Bởi vì trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, Nhan Tử Kì lúc này mới xấu hổ nhắc nhở: “Cái kia, có phải nên để hắn mặc quần áo rồi hãy nói.”