Thú Sủng

Chương 57 : Nhất tiễn tam điêu

Ngày đăng: 02:59 19/04/20


Nhan Tử Kì nói xong làm mọi người có chút sửng sốt, sắc mặt Luân Ất lúng túng, giãy dụa muốn thoát khỏi tay Duy Tư, nhìn Duy Tư nhã nhặn nhưng sức lực cũng không nhỏ, giãy hết nửa ngày cũng không vùng ra được chút nào.



Lan Nô Tu Đốn vốn định nhếch môi tà ác nhìn một màn thú vị này, nhưng sau khi Nhan Tử Kì mở miệng y mới ý thức được người này thân mình xích lõa, sẽ làm bẩn ánh mắt tiểu tử kia, vì thế nhìn Duy Tư phất tay, lúc này Duy Tư mới buông Luân Ất ra.



Lan Nô Tu Đốn tìm một cái ghế dài ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh để Nhan Tử Kì đi qua ngồi, sau đó chờ Luân Ất luống cuống tay chân mặc xong quần áo mới mở miệng: “Lập tức thu thập đồ đạc quay về Nạp Tây.”



Vừa nghe thấy chủ tử bảo hắn quay về, Luân Ất thiếu chút nữa khóc không nổi, không chút chí khí bùm một tiếng quỳ trước mặt Lan Nô Tu Đốn, nức nở nói: “Chủ tử, ta không thể trở về, Nạp Tây có rất nhiều người muốn mạng ta, trở về chính là chịu chết a!”



Lan Nô Tu Đốn nghe hắn nói xong, nhíu mày nâng một chân hung hăng giẫm lên vai Luân Ất, thoáng dùng lực, nhếch môi cười lạnh nói: “Không đi cũng được, bây giờ ta không ngại đạp chết ngươi.”



“Chủ tử tha mạng!” Luân Ất lần này thực sự òa khóc.



Lan Nô Tu Đốn thưởng thức đối phương khóc lóc một hồi, phát hiện càng xem càng chán rốt cục mở miệng nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nói ngươi sẽ không chết.”



Lời cam đoan này Luân Ất cũng từng nghe Lam Đặc nói qua, Lam Đặc chính là quản gia Lan gia nhưng hắn cũng không tin tưởng 100%, nhưng lúc này từ chính miệng Lan Nô Tu Đốn liền giống như một tấm miễn tử kim bài, giống như thuốc an thần, mây đen lập tức thối lui, quang mang ngàn dặm.



Luân Ất lau lau mặt, cười thật tươi, vội vàng đứng dậy nói: “Chủ tử, ta lập tức đi thu thập đồ đạc.”



Lan Nô Tu Đốn sắc mặt không chút thay đổi gật đầu, Duy Tư đứng bên cạnh nhắc nhở y tới trung tâm phi thuyền sẽ có người trực tiếp đưa hắn về Nạp Tây.



Nhan Tử Kì từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem diễn, chính là biểu tình có chút rầu rĩ, chỉ thấy hắn nâng tay che ngực thở dài một hơi.



Lan Nô Tu Đốn nâng tay nhu nhu đầu hắn, ghé bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: xảy ra chuyện gì?



Nhan Tử Kì lắc đầu, hắn chính là bị hoảng sợ, vừa rồi bộ dáng Lan Nô Tu Đốn vô cùng hung ác một cước giẫm lên Luân Ất làm nội tâm hắn hơi chấn động một chút, đoạn thời gian gần đây ở chung với dã thú đại thúc thật sự rất hòa hợp, dã thú đại thúc dung túng hắn hô to gọi nhỏ, nơi nơi sủng hắn để hắn quên đi thú nhân thật sự rất nguy hiểm.



“Đi thôi.” Lan Nô Tu Đốn một tay kéo Nhan Tử Kì tới, y nghĩ tiểu tử này có lẽ không thích hoàn cảnh nơi này nên bộ dáng mới buồn bực như vậy, vì thế muốn nhanh chóng đưa hắn ly khai.



Lúc Duy Tư biết Lan Nô Tu Đốn muốn lập tức rời khỏi tinh cầu lam, cả người liền bơ phờ, bám dính phía sau bọn họ cằn nhằn không ngớt: “Đường ca, ngươi khó mới có dịp tới, ở lại thêm vài ngày đi, ném ta một mình ở nơi này, các ngươi không cảm thấy áy náy sao?”



Lan Nô Tu Đốn liếc mắt quan sát một chút: “Ta cảm thấy ngươi vui đến quên cả trời đất thì có.”



“Đường ca ngươi này tuyệt đối là oan uổng! Ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, sống một ngày bằng một năm, không có lúc nào là không chờ đợi đến khi được gặp lại người nhà……..” Duy Tư đau thương nói.




Nhìn thấy người trước mắt bình tĩnh nói dối như vậy, Nhan Tử Kì thật sự muốn cởi giày ra quăng vào mặt y, chờ dấu giày in trên mặt xong xem y còn có thể bảo trì bình tĩnh nữa không.



Khí cầu rất nhanh bay tới ngoại vi thác nước, xa xa nhìn lên, quả thật giống như những thác nước bình thường, nhưng khi Nhan Tử Kì theo Lan Nô Tu Đốn xuống khí cầu, chạy tới gần hơn mới phát hiện nước thật sự là chảy ngược lên trên! Không khỏi kinh ngạc oa oa kêu to: “Chuyện này rốt cuộc là sao a!”



“Nhân tố từ trường.” Dã thú đại thúc rốt cuộc hảo tâm giải đáp nghi vấn của hắn.



Chờ tới khi tới gần thác nước, Nhan Tử Kì mới phát hiện ra, nơi này không chỉ có bọn họ tới ngắm cảnh, trong thác nước đã sớm chật ních đủ loại hình dáng sinh vật ngoại tinh.



Lan Nô Tu Đốn tránh đi các loại sinh vật, lôi kéo Nhan Tử Kì đi về hướng có ít người, Nhan Tử Kì cố quay đầu lại nhìn thác nước, không ngờ vô ý giẫm phải người bên cạnh, tiếng kêu quỷ dị lập tức vang lên, tiếp đó nghe thấy tiếng ai đó giận dữ: “Đáng chết, ngươi dặm lên đuôi ta!”



Nhan Tử Kì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái gì đó thấp bé có diện mạo như một con khỉ  giậm chân hướng hắn rống giận.



“Thật có lỗi, ta thực không thấy.” Nhan Tử Kì nhìn thấy động vật kia, toàn thân một màu xanh biếc, giống hệt đám cây cỏ bên cạnh, khó trách hắn không chú ý tới.



“Xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì còn cần quân đội làm gì!” Vật nhỏ tiếp tục giậm chân.



Nhan Tử Kì cảm thấy những lời này thực quen tai, trước kia ở địa cầu hình như rất lưu hành những lời này, hóa ra phổ biến toàn vũ trụ a.



Nhan Tử Kì cảm thấy người này có chút quá đáng, đang định nói vài câu đã bị Lan Nô Tu Đốn cản lại, chỉ nghe thấy y hỏi: “Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào?”



Y vừa nói ra bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Giải quyết bằng vũ lực, vũ lực…….”



Nhan Tử Kì nhíu mày, đang định mở miệng phân tích lợi và hại của việc dùng vũ lực giải quyết vấn đề, còn muốn liệt kê ra vài vụ án để thuyết minh vũ lực hoàn toàn không thể giải quyết mọi thứ.



Không đợi hắn suy nghĩ xong, dã thú đại thúc đã nhanh chóng sải bước tới, chỉ thấy y nâng chân lên, hung ác dặm một phát về hướng người lùn.



Mọi người chỉ nghe ‘bẹp’ một tiếng, người lùn kia bị dặm dẹp lép trên mặt đất, nhìn thấy người lùn trong nháy mắt biến thành bánh piza, Nhan Tử Kì há mồm trợn mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn.



Chỉ thấy dã thú khoái trá hướng hắn cười cười: “Không có việc gì, bọn họ rất nhanh có thể khôi phục nguyên trạng.”



Nhan Tử Kì ngơ ngác gật đầu, nửa ngày mới ‘nga’ một tiếng.