Thú Tập
Chương 14 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Phòng thể lực là một trong số ít nơi mà Diệp Gia có thể tự do hoạt động. Dữ liệu của Diệp Gia đã được nhập vào máy tính chủ, ngoại trừ những nơi được cho phép, hắn sẽ không đến được những nơi khác.
Vận động để có một thân thể khỏe mạnh cũng là một phương thức để phát tiết. Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần dùng bản năng. Áo trong ướt đẫm mồ hôi, Diệp Gia kéo vạt áo lên, lau trán.
“Hô……” Khối cầu* trong lòng bàn tay rơi xuống đất, Diệp Gia ngã phịch xuống sàn nhà.
Tập luyện liên tục không ngừng nghỉ trong hai tiếng rưỡi làm cho hắn mệt mỏi không chịu nổi. Máy kiểm tra hoạt động thể lực cũng bắt đầu phát ra tiếng nhắc nhở, “Nhịp tim tăng nhanh, hô hấp hỗn loạn, đề nghị ngừng luyện tập……”
“Đủ rồi, ta đã biết.” Diệp Gia chỉ lên đỉnh đầu, từ một giờ trước, máy tính chủ bắt đầu phát ra tiếng đề nghị ngừng lại…… đề nghị ngừng lại……
Từng phút từng phút trôi qua, phòng thể lực vắng tanh chỉ có tiếng hít thở của Diệp Gia, nhanh đến chậm dần, rồi từ từ bình phục.
Hai tay đặt trên mắt, Diệp Gia buồn ngủ.
Không nghĩ động……
Thanh Dịch nhìn thời gian, cảm thấy được vài giờ qua Diệp Gia đã có thể suy nghĩ kỹ, quay lại phòng thì phát hiện Diệp Gia vẫn chưa trở về. Những nơi Diệp Gia có thể tới cũng chỉ có vài chỗ, Thanh Dịch nhanh chóng tìm được hắn.
Lúc này, Diệp Gia đã ngủ say, chân tay dang rộng ra giống như một con báo săn mạnh mẽ. Bởi vì quần áo xộc xệch, các cơ thịt săn chắc rám nắng ở phần bụng hơi lộ ra.
Để phòng lạnh, độ ấm trong phòng cao hơn các phòng khác khoảng hai, ba độ, Thanh Dịch mẫn cảm đến gần, kéo lại áo cho hắn.
Thanh Dịch ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, ngón tay đặt trên mũi hắn đi dọc xuống.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, Diệp Gia hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thanh Dịch được một tấc lại tiến một thước, ngón tay chạm đến phần thắt lưng của Diệp Gia, tưởng như ngón tay bị dính chặt vào vì bị mê hoặc, cảm giác lành lạnh khiến cho Diệp Gia hơi co người lại, từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng.
Vì không muốn kinh động Diệp Gia, Thanh Dịch không tiếp tục vuốt ve nữa, mà nhẹ nhàng kéo quần Diệp Gia xuống.
Diệp Gia nằm mơ, trong mộng bản thân bị một con mãng xà trơn trượt quấn quanh, lớp vảy ướt lạnh của nó dán chặt vào da hắn, dính dính khiến hắn buồn nôn, hắn cố gắng tránh đi, nhưng lại càng ngày càng bị nó quấn chặt hơn. Ngay trên đỉnh đầu, cái mồm to như bồn máu mở ra, để lộ răng nanh.
Diệp Gia thét to một tiếng, dùng ngón tay chọc vào mắt con mãng xà.
“Hô……” Ngọn đèn sáng rực chiếu thẳng vào mắt Diệp Gia.
Ngón tay cảm thấy thứ gì đó thật mềm.
Diệp Gia cúi đầu, chỉ thấy hạ thể hoàn toàn trần trụi, một cái đầu đang vùi vào giữa hai chân, mà ngón tay mình lại đang để trên tóc y. Diệp Gia rên lên một tiếng, ngón tay dùng sức, cố đem người nọ hất ra khỏi hạ thân của mình.
Khóe miệng Thanh Dịch chảy xuôi một dòng chỉ bạc, *** dật mà xinh đẹp. Thanh Dịch chớp mắt, “Tỉnh?” Giọng điệu giống như đang hỏi “Ăn không?” Tựa như bình thường.
Diệp Gia buông tóc Thanh Dịch ra, cuống quít che đi hạ thể của chính mình.
Thanh Dịch vén tóc ra sau tai, đưa người về phía trước, ngồi lên chân Diệp Gia, ngăn cản động tác muốn đứng lên của hắn.
Diệp Gia luống cuống, Thanh Dịch đưa tay để lên ngực hắn, “Thoải mái không?”
Một dòng khí nóng vô hình từ gan bàn chân đi lên, trong lòng Diệp Gia loạn lên, áp lực do mãng xà trong mơ mang đến nháy mắt biến mất.
Thanh Dịch cong khuỷu tay, hơi dùng sức, áp Diệp Gia xuống sàn. Tay phải chậm rãi đi xuống, vòng vo lưu luyến tại bụng dưới rồi chuyển xuống phần trung tâm dục vọng. Khiêu khích lặp đi lặp lại khiến phân thân bán cương, nắm trong tay có thể cảm nhận được độ nóng cùng nhịp đập của nó.
“Buông ra!” Diệp Gia thẹn quá hóa giận, dùng tay đánh thẳng vào ót Thanh Dịch.
Thanh Dịch bị đánh liền hạ thấp mặt xuống, có lẽ là nỗi khiếp sợ đối với Thanh Dịch còn chưa tiêu tan, Diệp Gia cũng lo, lo Thanh Dịch bỗng nhiên không khống chế được mà làm ra việc hạ lưu kia.
Thanh Dịch hé miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia hoảng lên, chỉ thấy Thanh Dịch vùi đầu xuống phía dưới.
“!”
Diệp Gia nhắm mắt, nhưng không cảm nhận được sự đau đớn,mà là cảm giác trơn trượt quen thuộc……
Không thể nào! Diệp Gia im lặng giương mắt nhìn, thất bại mà thở dài một tiếng……
Hắn vẫn luôn thôi miên bản thân chuyện vừa rồi bất quá là ảo giác khi vừa mới tỉnh ngủ, Thanh Dịch không có khả năng làm chuyện này, chính là sự thật ngay tại trước mắt, đích thật là Thanh Dịch dùng miệng……
Mắt hạnh tràn xuân thủy, hàng mày xiên xiên như cành liễu. Thanh Dịch hơi ngước mắt nhìn, giống như một mũi tên xuyên thẳng vào ngực Diệp Gia. Chỉ cần là người sống chắc chắn sẽ rung động, chẳng quan tâm sự rung động đó là xuất phát từ ***.
Diệp Gia cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, muốn ép cũng không ép được một ý niệm trong đầu đang tuôn ra, muốn…… Cụ thể là muốn cái gì, Diệp Gia không thể nói rõ ra được, Thanh Dịch cũng không phải nữ nhân, nếu là nữ nhân, như vậy hiện tại tuyệt đối chính là muốn làm tình……
Thanh Dịch liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang ngơ người, lại chui đầu vào giữa hai chân hắn để mút. Tuy rằng, nhiệt độ trong khoang miệng Thanh Dịch không cao, nhưng đầu lưỡi mềm mại đủ để bỏ qua điều đó. Ngón tay Diệp Gia bấu chặt lên sàn, hai chân co lại, tạo thành hình chữ M. Hai tuần cấm dục từ khi lên thuyền, cũng đã mẫn cảm thành cái dạng này, giống như dã thú ham mê không biết chừng mực, Diệp Gia cảm thấy nhục đến mức khóe mắt cũng ươn ướt.
Thấy bắp đùi Diệp Gia hơi giật giật, Thanh Dịch nhả phân thân của Diệp Gia ra, khàn khàn nói: “Đừng quá coi trọng, bất quá chỉ là an ủi lẫn nhau thôi, không phải thực bình thường sao?” Nói xong, lại liếm tính khí của Diệp Gia.
Thanh Tiểu Giai khóc không ra nước mắt, “Ô…… con ngủ……” Ủ rũ tiến vào chăn.
Diệp Gia giống như bị quỷ quấn thân không thể động đậy, thậm chí hô hấp cũng thấy có chút khó khăn, nhưng mí mắt làm sao cũng không thể mở ra được. Cố gắng thật lâu, mới miễn cưỡng mở mắt ra.
Hưm? Trên bụng có cái gì. Diệp Gia tỉnh lại, ngón tay bủn rủn động đậy trong chăn, chọc chọc, mềm mềm……
“Đau……” Từ trong chăn truyền ra một tiếng lầu bầu.
Tiếp theo, nhô ra một khối tròn vo từ trong chăn, rồi nó di chuyển, cuối cùng lăn vào lòng mình.
“Thanh Tiểu Giai!” Diệp Gia mệt mỏi nói.
Thanh Tiểu Giai đè hai tai mình xuống, cười lấy lòng, “Sáng rồi.”
Diệp Gia trở mình liếc bé một cái, “Khẳng định không phải buổi sáng.”
Thanh Tiểu Giai liếm môi dưới, nhìn đồng hồ đối diện nói: “Ba giờ chiều, khó trách bụng thấy lạ lạ.” Trẻ con thì không giỏi chịu đói.
“Mau đứng lên đi.” Diệp Gia nhỏ giọng nói, Tiểu Giai hiện tại đã không phải là con mèo nhỏ như trước kia, đặt trên người hắn cũng thật nặng đi.
“Vâng.” Tiểu Giai còn muốn làm nũng, nhưng thấy sắc mặt Diệp Gia không tốt, đành đứng lên.
Diệp Gia day nhẹ hai bên thái dương, đêm qua……
Đêm qua……
Càng nghĩ càng thấy tệ, những cảnh nóng đó đều có thể so với phim điện ảnh mà.
“Trời ạ……” Diệp Gia thở dài một tiếng, sắc mặt thay đổi giống như bảng màu.
Thanh Tiểu Giai dùng đầu cọ cọ trên vai Diệp Gia. Diệp Gia không có tâm trạng mà để ý đến bé, liền mặc kệ đi.
Nhưng Thanh Tiểu Giai lại hỏi một cách quan tâm, “Ba, ba hôm nay lạ lắm nha, có phải không thoải mái hay không?”
Diệp Gia mất tự nhiên trả lời: “Không có à, ta tốt lắm.”
Thanh Tiểu Giai nói: “Nhưng nhiệt độ cơ thể của ba khi chạm vào không giống với bình thường nha, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có tinh thần, hay là ba đã tập luyện quá sức?”
“Câm miệng!” Diệp Gia ngượng quá hóa giận, hiện tại tất cả lời nói có thể khiến hắn liên tưởng đến tối hôm qua đều là cấm câu.
Thanh Tiểu Giai giống một quả bóng da xì hơi, ủ rũ dựa vào gối đầu, bàn tay vuốt tóc Diệp Gia.
Bộ dáng Thanh Tiểu Giai vô tội lại đáng thương, cuối cùng vẫn khiến Diệp Gia có cảm giác tội lỗi, đứa nhỏ này cái gì cũng không có sai, dù là người xa lạ đi chăng nữa, cũng sẽ thấy cảm động.
Diệp Gia gượng gạo ôm bé lên, đặt trong lòng mình, ngón tay vân vê lỗ tai bé, “Ta không phải mắng ngươi, thực xin lỗi.”
Ánh mắt Thanh Tiểu Giai lập tức sáng lên, hạt châu màu tím rạng rỡ long lanh, tim Diệp Gia hơi nẩy lên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, thực đáng yêu, rất giống với Tiểu Hoa trước đây a.
Diệp Gia vỗ vỗ lưng bé, “Lớn thực nhanh, ta cũng đã không ôm hết được ngươi.”
Thanh Tiểu Giai tự hào nói: “Con rất nhanh có thể lớn lên rồi cao như ba vậy, ba xem……”
Thanh Tiểu Giai giống như dâng bảo vật đem tay của chính mình đặt trước mặt Diệp Gia.
Hai móng vuốt nhỏ trắng noãn mềm mềm……
Thanh Tiểu Giai đắc ý: “Con có thể khống chế chiều dài móng tay nữa.”
Nói xong, bé liền nhếch ngón trỏ lên, tiếp theo, móng tay giống như trân châu trước mặt Diệp Gia dài ra y như ma thuật. Diệp Gia tuy đã biết kết quả, nhưng là lần đầu thấy quá trình dài ra, mắt cũng không chớp.
Thanh Tiểu Giai thấy mình khiến cho Diệp Gia chú ý, liền cười hì hì nói: “Bất quá, hiện tại độ cứng của móng tay con còn chưa đủ, ba Thanh nói nếu dùng nó để chống lại tộc nhân trưởng thành thì sẽ bị gãy hết……”
Diệp Gia tò mò vươn tay.
“Không thể sờ!” Thanh Tiểu Giai co móng tay lại, “Chạm vào sẽ đứt tay.”
—————————-
*Khối cầu: powerball- Quả cầu tập thể lực, dẻo dai cho cánh tay, cổ tay, rất thích hợp cho người thường xuyên đánh Tennis, golf, cầu lông, leo núi, bóng rổ, bóng ném, karate, …
Link để tìm hiểu thêm về powerball: http://www.youtube.com/watch?v=SP-ydJ4HIoA
*Chủ nghĩa duy ngã: Cái tôi là số một, ngoài cái tôi ra thì không có cái gì hết.