Thú Tập

Chương 15 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Diệp Gia cảm thán, “Thật tốt.”, phải chi hắn cũng có thân thể như vậy.



Diệp Gia rơi vào suy nghĩ, thế nhưng bắt đầu ảo tưởng bản thân khi làm nhiệm vụ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường chiến thắng, lại xem nhẹ hoàn cảnh ở trái đất, nếu thực sự có năng lực như vậy, kỳ thật hơn phân nửa sẽ bị coi như tài liệu nghiên cứu, bị bắt lại.



Diệp Gia vừa mới cầm lên quần áo tại đầu giường, cửa khoang thuyền liền mở ra.



Có thể có quyền hạn tiến vào nơi này ngoại trừ Diệp Gia cũng chỉ có một người. Thanh Dịch rất kịp thời, chu đáo bưng mâm tới, ở phía trên là dinh dưỡng tổng hợp ──nóng hầm hập, vẫn còn bốc khói.



Trong vũ trụ rộng lớn, cho dù Thanh Dịch nghĩ muốn mang tới đồ ăn ngon miệng cũng không thể làm được.



Theo bản năng, Diệp Gia đầu tiên liền kéo chăn che thân mình.



Thanh Dịch nhướn mày, Diệp Gia mới phát hiện động tác của chính mình có bao nhiêu kỳ cục.



Không khí lập tức lạnh xuống.



Diệp Gia muốn đập đầu vô tường, trên người còn phủ áo ngủ, nhưng hắn lại cảm thấy như trống không, lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn giống như cô gái hai tám tuổi bị người khác tiến vào khuê phòng.



Không khí giằng co, Thanh Tiểu Giai phát huy tác dụng, bé nhảy xuống giường, múa may chân tay, “Ăn…… ăn…..”



Thanh Dịch cúi đầu, xoa xoa đỉnh đầu Thanh Tiểu Giai, “Ra bàn ngồi đi.” Rồi mới nói với Diệp Gia, “Ăn thôi.”



Nói xong, y đứng thẳng lên rồi tiến đến ngồi bên cạnh Tiểu Giai.



Diệp Gia nhìn theo bóng lưng Thanh Dịch vài giây, nhanh chóng mặc quần áo, sau khi mặc xong mới phát hiện cánh tay của mình vẫn là cực kỳ tê mỏi. Thân thể không khỏe, trực tiếp khiến Diệp Gia nhớ tới….. Diệp Gia đè mũi lại, độ ấm trong phòng có phải rất cao hay không.



Kéo lê thân thể vào phòng tắm, vừa cài then cửa, Diệp Gia phải dựa vào tường nhe răng trợn mắt, m* kiếp! Giữa mông giống như vẫn còn một cây gậy ở trong, bắp đùi quả thực giống như bị người dẫm lên, cổ chân cũng vô lực, vừa rồi thiếu chút nữa là ngã lên mặt thảm, nếu không phải có Thanh Dịch ở đây, mà hắn cũng cực kỳ cẩn thận thì……



Khóe miệng Thanh Dịch cong lên, ngón tay trên mặt bàn phẩy qua lại, ôn nhu giống như đang vuốt lên một món đồ đáng quý nhất, Thanh Tiểu Giai vừa nuốt đồ ăn vừa nói, “Ba, ba cười thực khủng khiếp……”



Thanh Dịch để lộ ra một nụ cười thỏa mãn của động vật ăn thịt, Thanh Tiểu Giai hơi co rúm người.



Y nhìn qua cửa phòng tắm, thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Tiểu Giai, ngày hôm qua ngươi làm tốt lắm!” Là một thứ làm giảm xung đột, đủ tư cách.



“……” Con cái gì cũng không có làm, Thanh Tiểu Giai không biết có nên giải thích một chút hay không.



Cửa phòng tắm mở, Diệp Gia mặt không chút thay đổi tiêu sái đi ra, nhưng Thanh Dịch rõ ràng thấy mặt hắn hơi một chút nhăn lại, nện bước tận lực vững vàng nhưng vẫn không che giấu được lắc lư không ổn định.



Thanh Dịch đã chia phần ăn ra cho hai người, chỉ chờ Diệp Gia ngồi vào bàn.



Trong phòng tắm, Diệp Gia không chỉ lợi dụng lượng nước ít ỏi để rửa sạch thân thể, mà còn thuận tiện chuẩn bị tốt tâm lý. Đó chính là không nhìn, coi như không thấy Thanh Dịch là được.



Thanh Dịch hiểu rõ tâm tư Diệp Gia, nghiêm chỉnh quay ra nói với Thanh Tiểu Giai: “Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi tối ta sẽ dạy cho ngươi đi săn ngoài thiên nhiên.”



Diệp Gia nghi hoặc nhìn y.



Thanh Tiểu Giai bĩu môi.



Thanh Dịch khoát tay, nói với Diệp Gia: “Giả tưởng.”



Vô nghĩa! Sao có thể ở trên thuyền mà biến ra được rừng rậm, điều khiến Diệp Gia giật mình chính là Thanh Tiểu Giai còn nhỏ như thế, đi săn có phải hay không là quá máu me.



Thanh Tiểu Giai vô cùng cao hứng chạy ra ngoài, nhìn ra được bé đối với chương trình học mà Thanh Dịch an bài là rất vui vẻ đón nhận.



Thanh Dịch mang tâm trạng tốt mà chui vào trong ổ chăn của Diệp Gia, bên trong vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn. Diệp Gia ngủ đủ rồi, nhưng thân thể hắn vẫn cực kỳ không thoải mái, rất cần nằm…… Đầu sỏ gây ra khó chịu này đã chiếm lấy chăn của chính mình, Diệp Gia nhìn chằm chằm y một cách hằn học.



Thanh Dịch từ trong ngây ngất thoát ra, y lăn vào phía trong giường, giống như nhường chỗ nằm cho Diệp Gia, rồi mới không có động tĩnh gì.



Ngồi trên ghế được một lát, Diệp Gia quan sát Thanh Dịch, nhìn qua hẳn là y đang ngủ. Nên ngồi tiếp trên ghế, hay là đi nằm? Hoặc là đi tìm Diệp Hoa, ngủ ở chỗ nó? Mắt Diệp Gia sáng lên, rồi lại trở nên u ám, không được, sẽ bị Diệp Hoa nhận ra.



Diệp Gia cố gắng ngồi tiếp trên ghế, nhưng thật sự là không kiên trì nổi nữa, càng ngồi lâu càng cảm thấy hạ thể giống như bị côn trùng chích qua, vừa đau vừa xót; không phải đau, mà là khó chịu.



Diệp Gia lảo đảo đi tới mép giường, Thanh Dịch trùm hết cả chăn của hắn, hắn phải vươn người sang kéo chăn của Thanh Dịch ra, rồi mới nằm xuống.



Nằm lên giường, Diệp Gia thở dài một hơi, trên người cư nhiên lại thấm ra không ít mồ hôi.



Thanh Dịch nhắm mắt, y đã cố ý trải chăn thật rộng ra, Diệp Gia vẫn không muốn cùng y đắp chung chăn. Bất quá, chăn hắn đang đắp là của mình, Thanh Dịch mỉm cười, coi như là có thu hoạch.



Tuy rằng cùng giường, nhưng hai người đều không ngủ, một bên là ngủ đủ rồi, một bên là thức để bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra các hành động thân cận hơn, mãi cho đến khi Thanh Tiểu Giai gõ cửa.



Thanh Dịch nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rồi mới kéo bé rời khỏi phòng.



Cửa khoang vừa đóng, Diệp Gia như trút bỏ được gánh nặng, lập tức hất chăn của Thanh Dịch ra, kéo chăn của mình đắp lên người.



Chính là đã bị Thanh Dịch dùng qua, Diệp Gia chán nản nhận ra rằng cả hai cái chăn đều có mùi vị nhàn nhạt của Thanh Dịch. Cẩn thận ngửi một chút, giống như không có, có lẽ là ảo giác, hoặc là thật sự.



Thanh Dịch mang Tiểu Giai vào phòng tập, bên trong có thiết bị mô phỏng chiến đấu, chẳng qua đây là phi thuyền y tế, nên cái gọi là hệ thống chiến đấu cũng không khác lắm so với trò chơi.



Thanh Dịch chạm vào mi tâm của Thanh Tiểu Giai nói: “Hành tinh chúng ta sắp tới là một hành tinh nguyên sơ, cho nên, săn thú là bắt buộc phải học.”



Thanh Tiểu Giai hưng phấn gật đầu.



Hai người bắt đầu tiến vào khoang hôn mê, đây là chế độ ảo, khiến cho thân thể đặt trong trạng thái thoải mái nhất. Chẳng qua, thể tích khổng lồ không thuận tiện cho việc bung ra, khi sử dụng cũng khá phiền phức.
Diệp Gia tức tối, “Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?”



Sắc mặt Thanh Dịch biến đổi nhanh chóng, giờ lại mang vẻ mặt ôn hòa, “Sao phải mất ngủ vì điều này?” Hai tay y đặt lên bả vai Diệp Gia, “Ta không phải vẫn ngủ bên cạnh ngươi sao? Muốn thì dựa sát vào đây……” Hơi thở giống như tơ lướt qua mặt Diệp Gia.



Nắm đấm của Diệp Gia để sát vào mặt Thanh Dịch, “Không cần.” Nếu không thì hắn đã không phải mang cặp mắt như gấu trúc này.



Thanh Dịch đẩy tay Diệp Gia ra, liếm môi dưới, hoàn toàn không có ý định từ bỏ, “Giống như trong mộng vậy, ngươi muốn làm gì đều có thể…… Không nghĩ muốn sao?”



Thanh âm trầm thấp đầy từ tính đánh thẳng vào lòng, những tình tiết như trong AV mỗi đêm đều lặp lại đang quanh quẩn trong đầu…… Giống như con rắn dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng, Thanh Dịch chớp mắt, kéo đai lưng của mình ra……



Tim đập như trống, sự do dự của Diệp Gia khiến Thanh Dịch thực vừa lòng, thế là quyết chí vén áo choàng lên, lộ ra bộ ngực trắng nõn giống như trân châu tụ thành. Rèn sắt ngay khi còn nóng, thừa dịp tâm trí Diệp Gia không kiên định mà tiến vào là tốt nhất, Thanh Dịch nhấc chân, đưa đầu gối chen vào giữa hai chân của Diệp Gia, đỉnh đỉnh về phía trước.



Tiếng hít sâu tràn ra từ miệng Diệp Gia. Diệp Gia còn đang vật lộn, lý tính cùng thú tính, ác ma cùng thiên sứ…… Một mặt, hắn tự nói với bản thân rằng mình không có hứng thú với nam nhân, huống chi là Thanh Dịch; mặt khác hắn lại muốn, Thanh Dịch càng ngày càng dính sát vào hắn, nếu có thể khiến cho y cũng nếm thử……



Thanh Dịch không thấy Diệp Gia có ý kiến liền tiếp tục sờ xuống, tay y đặt ở phía dưới cách một lớp quần nắn bóp, vô cùng thân thiết nói: “Ngươi nếu không biết, để ta dạy ngươi……” Quả là thêm dầu vào lửa!



Thanh Dịch cuối cùng cũng thành công. Diệp Gia quả nhiên bị lời nói của Thanh Dịch kích thích, hắn liền kéo Thanh Dịch đi tới giường.



Thanh Dịch nhanh chóng thoát sạch quần áo của chính mình, chẳng qua trên người cũng chỉ có một lớp áo mà thôi. Tiếp đó liền giúp Diệp Gia cởi khuy, như là sợ chậm một chút, Diệp Gia tỉnh táo lại liền đổi ý.



Thanh Dịch rất hiểu Diệp Gia, khi Thanh Dịch trần truồng đứng trước mặt hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, dục vọng cương cứng kiêu ngạo kia dựng đứng, đập vào mắt Diệp Gia, cũng đâm thẳng vào thần kinh của hắn.



Thanh Dịch sẽ để cho mình đè y? Này mới là nằm mơ đi. Chính mình lên giường cùng y nhất định sẽ không chiếm được tiện nghi, Diệp Gia trắng mặt.



Nhưng động tác của Thanh Dịch đúng là rất nhanh, hai người đều đã trần truồng ôm nhau, còn có thể nói gì, quên đi, chúng ta vẫn là để hôm khác được không?



Nụ hôn lạnh lẽo phủ lên ngực mình, đúng vị trí của trái tim, Thanh Dịch hôn một cách trân trọng.



“Đừng sợ……” Thanh Dịch dán sát vào người Diệp Gia, ngón tay lặng lẽ xoa nhẹ hậu huyệt của hắn.



Mọi dây thần kinh trong đầu Diệp Gia đều rung lên cảnh báo, chính là, lần này là bản thân mình đã đồng ý đáp ứng, giống như câu cá vậy, mồi câu nằm trong tay Thanh Dịch, Diệp Gia tự mắc câu, nghĩ đến đây, cả người hắn liền lạnh như băng.



Ngón tay Thanh Dịch nhẹ nhàng trượt qua lại trên các nếp nhăn tại cúc huyệt, bởi vì là Diệp Gia, phân thân Thanh Dịch đã sớm có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thà chết không sờn của Diệp Gia, trong lòng Thanh Dịch rất khó chịu, biểu tình như vậy y đã nhìn thấy vô số lần, lần đầu bọn họ gặp nhau, sau khi y…….



Rút ngón tay lại, Thanh Dịch bắt đầu vùi đầu vào giữa hai chân Diệp Gia. Đầu lưỡi liếm mút, ngón tay xoa nắn, chỉ vài phút sau, thân thể vốn cứng còng của Diệp Gia bắt đầu run rẩy, phân thân cũng dựng thẳng lên.



Hơi thở của Thanh Dịch cũng nặng dần, nhưng vẫn chưa đến thời điểm.



Mắt Diệp Gia vẫn nhắm chặt, cho nên hắn không nhìn thấy Thanh Dịch ngồi lên phần eo của hắn, nâng thắt lưng mình lên, từ từ ngồi xuống……



“!”



Phân thân bị một nơi nhỏ hẹp, mềm mại co giãn bao quanh, Diệp Gia không thể không trợn mắt. Nói là kẹo không bằng bảo là bom, Diệp Gia cả kinh đến mức suýt nữa phân thân của hắn cũng mềm đi luôn.



Không đúng.



Dùng cụm từ hồn vía lên mây để hình dung Diệp Gia hiện tại là thích hợp nhất.



Hắn nghẹn họng trân trối nhìn Thanh Dịch, Diệp Gia thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình, “Ngươi!”



Thanh Dịch tách hai chân ra, quỳ gối để chống đỡ thân thể của chính mình phía trên người Diệp Gia, phần đầu chóp của Diệp Gia đã đi vào bên trong Thanh Dịch. Hai khuỷu tay Diệp Gia để ở trên giường, ý muốn đứng dậy, nhưng Thanh Dịch đã đè ngực Diệp Gia lại, không muốn hắn đứng lên. Đầu lưỡi đỏ hồng quét qua môi dưới, Thanh Dịch tà mị cong khóe môi, “Đẩy thắt lưng của ngươi lên, sao thế, còn muốn ta dạy cho ngươi sao?”



Phân thân đã đưa vào trong cơ thể của Thanh Dịch, Diệp Gia không có lựa chọn nào khác ngoài dùng sức hướng về phía trước.



“Ah!” Một tiếng rên phát ra từ miệng Thanh Dịch.



Cứ mạnh mẽ tiến vào mà không bôi trơn sẽ tạo thành hậu quả gì Diệp Gia rất rõ ràng, hắn không khỏi nói: “Ngươi mau đứng lên.”



Thanh Dịch nhéo một chút vào phần gốc phân thân của Diệp Gia, vuốt qua hai quả cầu, “Không được!”



Giờ mà đứng lên, không phải uổng phí tâm tư sao, nghĩ thôi cũng đừng có nghĩ. Thanh Dịch liếc nhìn Diệp Gia. So với Diệp Gia đang nhăn nhó, Thanh Dịch thực tự nhiên bắt đầu từ từ lên xuống, cũng không khoái cảm, nhưng phía trước của Thanh Dịch vẫn đứng thẳng như cũ.



Co rút vài cái, Diệp Gia đã bị siết đến bắn ra, chỗ đó của Thanh Dịch lành lạnh, hơn nữa quá mức chặt, siết hắn có chút đau, nhưng chủ yếu vẫn là áp lực tâm lý, khiến cho Diệp Gia chỉ có thể duy trì trong vài phút.



Không có dư sức để quan tâm chính mình có hay không trở thành kẻ xuất tinh sớm, Diệp Gia thậm chí nghĩ muốn chỉ cần có thể tách mình ra khỏi Thanh Dịch, lập tức biến hắn thành liệt dương thì hắn cũng chấp nhận.



Ba……



Thanh âm *** mỹ khi rút phân thân ra khiến cho Diệp Gia rùng mình.



—————–



*Mặt than: Khuôn mặt vô cảm, không có biểu hiện gì.



*AV: Adult Video (phim người lớn).



*Lộng xảo thành chuyên: lợn lành chữa thành lợn què, chuyện tốt hóa xấu.



*Hoàng lương nhất mộng: Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.



Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Chẩm trung ký” của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.