Thú Tính Đại Phát

Chương 2 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


Khi Nhan Tu Độc và Lương Thanh Nghĩa chạy mới “Cầu Hận lâu” muốn nhờ Nguyệt Ảnh chữa trị cho bảo bối nhi thì liền bị thủ vệ ở đó làm cho hai người thật nam kham, “Lâu chủ không gặp khách, nhất là những kẻ cầm tinh con chuột thì lâu chủ lại càng khinh thường.”



Lương Thanh Nghĩa nổi giận đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng lại không có cách gì khác, mặc dù biết sẽ bị sỉ nhục một phen, nhưng tự mình phải nghe thấy thì



vẫn rất ngược lỗ tai.



Nhan Tu Độc lần nữa cúi đầu thỉnh cầu: “Xin mời thông báo lại lần nữa cho lâu chủ của ngươi, phiền toái hắn nể tình sư huynh đệ ngày xưa mà ra gặp mặt một lần.”



Nhìn thân thể cứng ngắc của bảo bối nhi, lại thêm nó là đứa con duy nhất của đại sư huynh, Lương Thanh Nghĩa cũng không khỏi cúi đầu van lơn: “Thỉnh cầu lâu chủ cứu lấy đứa trẻ này.”



Thủ vệ lần nữa đi vào thông báo, mà lần này sau khi thông báo, hắn mở đại môn ra, dẫn ba người đi vào trong đình viện, cũng không biết phải di chuyển như thế nào, nhưng mà Nhan Tu Độc nhìn ra được đây là một trận pháp cực kì lợi hại, nếu không có người đưa vào, chỉ sợ rằng tánh mạng sẽ nguy hiểm.



“Dừng bước.”



Thủ vệ dẫn đường đột nhiên không tiếp tục đi về phía trước, hắn chỉ vào hai con đường phân biệt, nói với Nhan Tu Độc và Lương Thanh Nghĩa: “Các ngươi mỗi người đi một đường, hài tử thì đưa kẻ què này mang theo.”



Lương Thanh Nghĩa hoảng hốt, nào có đâu cái đạo lí đi vào mà có tới hai con đường, cái này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?



“Ở đây đường nào mới đúng?”



Khóe miệng thủ vệ dâng lên một mạt cười lạnh, “Tử lộ hay là sinh lộ thì phải chờ xem vận khí của các ngươi như thế nào.”



“Ngươi…”



Nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc ý của hắn, Lương Thanh Nghĩa phẫn nộ trán nổi đầy gân xanh, xem ra công việc của tên thủ vệ này là dẫn người qua cửa đi tìm chết, thỏa mãn bản tính tàn ngược của hắn.



“Lâu chủ các ngươi ở đâu? Gọi Nguyệt Ảnh ra đây, hắn chỉ là một con tiểu quỉ không có can đảm, chỉ dám dùng thủ đoạn hạ lưu đê hèn này, nói hắn có bản lãnh thì ra đây đấu một trận với đại gia.”



Nụ cười nhạt nơi khóe miệng gã thủ vệ chưa từng tan biến, “Ta nhớ hai năm trước cũng có kẻ nói như vậy.”



Nhan Tu Độc không cuồng nộ giống như Lương Thanh Nghĩa, bởi vì mỗi lần hắn ra ngoài làm việc cho sơn trang đã gặp qua rất nhiều đến quen mặt, liếc mắt một cái liền nhận ra thủ vệ này đúng là ma đầu mấy năm trước nổi danh như cồn ở trên giang hồ, nghe nói lục thân không nhận, gặp người giết người gặp phật chém phật, mà bây giờ lại suy bại đến mức chỉ làm một thủ vệ nhỏ nhoi trong “Cầu Hận lâu”, có thể thấy được thủ đoạn của Nguyễn Cầu Hận có bao nhiêu kinh khủng, mới có thể làm cho ma đầu này trở thành đầy tớ, tuyệt không dám lỗ mãng.



Người hoàn toàn không quen lại vô cớ khinh khi hắn là đầy tớ, càng huống chi bọn họ lại mang theo ân oán trong người, bây giờ đến cầu hắn, đương nhiên phải chịu thêm ít nhiều đau khổ rồi.



“Ta đi bên này, Thanh Nghĩa, ngươi đi bên kia đi.”



Hắn không muốn lãng phí thời gian chậm trễ chữa trị cho bảo bối nhi, không đợi Lương Thanh Nghĩa trả lời đã đem bảo bối nhi giao cho Lương Thanh Nghĩa, tự mình đi vào con đường bên trái.



Nhanh Tu Độc vừa đi vừa nhìn xung quanh, xunh quanh thoạt nhìn rất u nhã thanh tĩnh, nhưng mà mỗi khi quay đầu lại, sẽ phát hiện rõ ràng con đường vừa đi lúc nãy vốn là thẳng nhưng nhìn lại thì liền thấy nó vốn là uốn lượn quanh co, tự mình như bị hãm sâu vào mê cung không có điểm dừng, vĩnh viễn cũng chạy không thoát được.



Dần dần, y nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy róc rách, trong cái giá lạnh mùa đông, chỉ còn lại những nụ hồng hoa đầu cành đang chờ ngày hé mở, ngay cả không khí nơi này cũng hình như ấm hơn một chút.



Con đường dần dần biến mất không nhìn thấy nữa, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, nơi này có một thác nước nhỏ, chảy xuống tạo thành một dòng suối nhỏ nhắn, nước chảy đến một cái ao hình tròn trong Thạch viện, trên mặt ao hơi ấm phủ đầy, bên cạnh ao là một tòa cổ đình trang nhã, trong đình bày sẵn một bình rượu, bình rượu kia như được làm ra từ bạch ngọc trắng nõn nà, chén rượu bên cạnh cũng là bạch ngọc trắng tinh, nhìn ra được đây chính là một trong những cực phẩm thế gian.


Nhan Tu Độc thở dài một tiếng, “Nếu mà ta thường ở trong trang, có lẽ sẽ không phát sinh loại sự tình này rồi.”



Cặp môi Lương Thanh Nghĩa không ngừng mở ra khép lại, “Cho dù ngươi có ở trong trang, có lẽ chuyện này cũng chẳng thể thay đổi được, trong trang rất nhiều sư huynh đệ đều nói… nói…”



“Nói cái gì?” Nhan Tu Độc ngẩng đầu nhìn về Lương Thanh Nghĩa.



Vẻ mặt Lương Thanh Nghĩa như cá mắc cạn há miệng nói không ra hơi, “Những lời này không nói cũng được, đều là lời đơn đặt sinh sự.”



Lương Thanh Nghĩa luôn luôn thẳng thắn, chuyện có thể làm cho hắn khó mở miệng như vậy, nhất định là chuyện chẳng tốt lành gì.



“Rốt cuộc là chuyện gì?”



“Ta không biết, ta không có gặp trực tiếp, chỉ biết là mấy người sư đệ nhìn thấy, nghe nói Nguyệt Ảnh… Nguyệt Ảnh lợi dụng sắc đẹp câu dẫn sư phụ, sư nương phi thường tức giận, có một lần ngay nửa đêm nhưng cực kì náo nhiệt, sư nương cơ hồ muốn giết Nguyệt Ảnh, lại bị sư phụ đánh một chưởng, đả thương tới lục phủ ngũ tạng. Sau đó, sư nương thường ít xuất hiện trước mặt người khác.”



“Đây là kiểu nói bậy bạ gì chứ? Nguyện ảnh là nam nhân mà!” Nhan Tu Độc trở nên kích động, nghĩ cũng muốn biết nguyên nhân từ đâu vốn là chuyện không có khả năng.



Lương Thanh Nghĩa lại cao giọng nói tiếp: “Ta cũng có giáo huấn mấy người truyền ra lời đồn nhàm chán nhằm vào sư đệ, nhưng mà bản thân Nguyệt Ảnh không hòa đồng, vốn các sư đệ đối với hắn lúc nào cũng không thân thiện.”



Lương Thanh Nghĩa lại nói tiếp: “Càng huống chi, nghe nói cái ngày mà sư nương nổi giận, nàng đi lên muốn đả thương Nguyệt Ảnh, sắc mặt của sư phụ khi đó cực kì khó coi, cho dù sau đó đả thương sư nương, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ lo đem Nguyệt Ảnh ôm vào trong lòng đầy thương yêu lẫn xót xa, những người nhìn thấy đều bị một màn quỉ dị này này hù sợ đến không thể động đậy.”



“Đừng nói hưu nói vượn, cái này rõ ràng là yêu ngôn hoặc chúng, nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó có thể nào sẽ… sẽ…”



Nhan Tu Độc thở hổn hển, đè lại ngực, một cỗ tức giận không thể lí giải làm cho trái tim y không ngừng kinh hoàng, mới vừa rồi môi lưỡi giao triền, thân thể thơm mát của Nguyệt Ảnh, đi vào trong cơ thể mềm mại nóng ấm của hắn, không có nam nhân nào không trở nên điên cuồng, sư phụ nói cho cùng cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi!



“Ta mới vừa rồi nhất định là nằm mộng, như thế nào có thể, như thế nào có thể…” Y thì thào tự nói với mình, thần sắc trên mặt xám như tro tàn.



Lương Thanh Nghĩa nhìn thấy sắc mặt khác thường của y, không nhịn được nói: “Sư huynh, thần sắc của ngươi rất quái lại, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”



“Không có việc gì, ta lúc nãy khi ngất xỉu thì gặp ác mộng thôi.” Y lấy tay quệt qua trán, quả thật là có mồ hôi lạnh; y tập trung tinh thần, đem tâm tư chuyển đến chuyện cần phải lo lắng lúc này, “Bảo bối nhi bây giờ thế nào rồi?”



“Không biết, chỉ biết có người đón nó, ta không chịu buông tay, hắn còn nói nếu không muốn chửa thì cứ việc cút về nhà, bởi vậy ta mới đưa bảo bối nhi cho hắn ôm đi.”



Đột nhiên, cửa bị mở ra, một thân thể mặc lụa mỏng, là một nữ tử hết sức diễm lệ, nàng nũng nịu cười nói: “Lâu chủ cho mời, xin đi theo ta!”



Nhan Tu Độc vừa mới từ trên giường đi xuống, Hứa Thương Thương nhân tiện dõi mắt nhìn theo y, “Ai da, thì ra ngươi chính là Nhan Tu Độc, lại còn rất anh tuấn nha!” Nàng cười sáng lóa như trân châu, trong xinh đẹp còn có phong tình, vươn đầu ngón tay nhéo Nhan Tu Độc một cái.



“Xin cô nương giữ tự trọng.”



Đôi mày liễu của Hứa Thương Thương dựng ngược, “Ôi, sao lại là một đầu gỗ không biết phong tình là gì, thật sự là không tư vị gì cả!”



Nàng nói những thứ vừa nghĩ xong, liền xoay thắt lưng đi tới trước dẫn đường. “Lại còn ngu ngốc đứng đó làm cái gì! Lâu chủ muốn gặp các ngươi, chậm trễ một khắc, nhân tiện cẩn thận giữ đầu của các ngươi đi, hắn luôn luôn không biết cái gì gọi là kiên nhẫn đâu.”



Lương Thanh Nghĩa đối với lời của nàng nhíu tít mày, Nhan Tu Độc thì gật đầu ý bảo, muốn hắn phải hành sự thật cẩn thận, bọn họ đi theo phía sau nàng, đi tới một thính khẩu thì dừng lại.