Thú Tính Đại Phát

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


Cửa vừa mở ra, hai người Nhan Tu Độc và Lương Thanh Nghĩa liền đi vào.



Nguyễn Cầu Hận an vị trên chủ vị, bọn họ đã bốn năm không gặp, giờ phút này tuổi của hắn đã lớn hơn, bỏ đi sự ngây ngô thời niên thiếu, nhưng lại càng hoàn mĩ như tiên nhân xuất thế, làm cho người nhìn lên hô hấp tạm thời bị đình chỉ.



Trong ngực Nhan Tu Độc run lên, trong lòng tư vị bồi hồi không nói nên lời, dường như y sớm đã biết được vẻ đẹp của Nguyệt Ảnh sẽ không vì tuổi mà biến mất.



Hắn phục sức chỉnh tề, dung nhan diễm lệ xinh đẹp mang theo vào tia tà ngạo điên cuồng, quần áo làm từ tơ lụa trắng thuần phô ra vóc người của hắn, cổ họng Nhan Tu Độc một tr



ận phát khô, hắn trong mộng toàn thân xích lõa, đôi chân trắng mịn thon dài quấn lấy thắt lưng y, tiếng rên rỉ nức nở cầu xin y tiến vào thật sâu, thật sâu bên trong.



Nguyệt Ảnh lạnh lùng mà nhìn bọn họ, tựa như căn bản chỉ có hàn khốc lãnh liệt mà không thấy hai người.



Tình hình như thế này, trái tin Nhan Tu Độc yên tĩnh đi một chút, bởi vì y có thể xác định được đoạn hoan tình tươi đẹp trong đầu sợ rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.



“Vào Cầu Hận lâu của ta, không thể cầu sinh, chỉ có con đường chết.” Nguyễn Cầu Hận lạnh lẽo nói.



Lương Thang Nghĩa nghe thấy hắn mở miệng, sự nóng nảy trong lòng liền dâng lên.



“Tiểu sư đệ, chúng ta đã không so đo huyết cừu diệt trang với ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng nên nhớ kĩ đến tình nghĩa chúng ta từng chiếu cố ngươi, đại sư huynh chính là người chăm sóc ngươi từng li từng tí cho tới khi ngươi lớn, mặc dù sau đó hắn vì nhiều chuyện khác nhau, không cách nào kề cận ngươi, ngươi ít nhất cũng phải biết chữ ơn đánh vần như thế nào chứ!”



Nguyễn Cầu Hận nhẹ mấp máy môi, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: “Ta không biết là ta có cần phải nghe một tên phế vật chẳng chỗ nào dùng được nói hay không? Phế vật thì chỉ có bộ dáng của phế vật, càng huống chi trang là ta diệt, người do ta giết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm thán cái gì là tình nghĩa sư huynh đệ sao… Ngu ngốc?”



Lương Thanh Nghĩa trên mặt tỏa ra hồng quang hung ác, Nhan Tu Độc ngăn cản hắn xông lên, y cúi đầu một cái.



“Đã không còn tình nghĩa sư huynh đệ, chúng ta sẽ không nói về tình nghĩa, Nguyễn lâu chủ y thuật tinh diệu vang danh thiên hạ, ngu nhi không biết đã trúng phải loại độc gì, xin mời lâu chủ giơ cao đánh khẽ cứu nó một mạng, sau này nếu muốn phải trả giá bất kì cái gì, Nhan mỗ nguyện ý hi sinh tánh mạng hồi báo lâu chủ.”



“A, lời này ngươi nói thật êm tai, êm tai,” Nguyễn Cầu Hận cười khẽ.



“Đại sư huynh, ngươi việc gì phải ăn nói khép nép với hắn, hắn căn bản là đại ma đầu, là yêu vật bị người trong võ lâm khinh bỉ, nếu không phải vì kiêng kị độc nghệ cùa y thuật của hắn thì hắn đã bị diệt từ lâu rồi.”



Lương Thanh Nghĩa không thể chịu đựng được mà muốn ra tay giết chết con quỉ trước mặt này, cái kẻ nhất định là mặt người dạ thú đó, càng không thể chịu được người luôn luôn nhân từ với ngoại nhân là đại sư huynh mà hắn hết sức tôn kinh phải chịu sự khi dễ của ma đầu kia.



“Vì bảo bối nhi, tức giận kiểu gì ta cũng có thể chịu được.” Nhan Tu Độc bình thản nói ra.



Lương Thanh Nghĩa trong nháy mắt liền câm mồm, mối bận tâm lớn nhất của đại sư huynh chính là tính mạng của đứa con, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng cúi đầu nói: “Không sai, vì bảo bối nhi, vậy thì cứ tính luôn tính mạng của ta vào trong đó.”



Bọn họ đã ăn nói khép nép như vậy, nhẫn nhịn khẩn khâu, thật không ngờ cổ họng Nguyễn Cầu Hận chỉ tuôn ra vài tiếng nhạo báng khinh thường.



“Muốn mạng của những kẻ vô dụng như các ngươi? Các ngươi cũng không khỏi tự nâng giá mình lên quá mức rồi đó!”



Lương Thanh Nghĩa không thể ẩn nhẫn, lại điên lên.



Chỉ thấy Nhan Tu Độc càng hạ mình, thống khổ nói: “Nguyễn lâu chủ, ái thê của ta đã chết, chỉ còn lưu lại duy nhất một đứa con, ngươi cũng biết thân thế cơ khổ của ta, từ nhỏ đã không cha không mẹ, đưa mắt nhìn quanh thế gian không người thân thích, chỉ có duy nhất một đứa con này, nếu như ngươi thật sự có thể cứu bảo bối nhi, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi cái đó.”



Trong lời hắn nói từ câu từng từ tràn ngập tình cảm, khả khác động dung, nhưng hiển nhiên không tác động được đến Nguyễn Cầu Hận.



“Đây là thái độ cầu xin của các người sao?”



Nghe vậy, trong lúc Lương Thanh Nghĩa còn đang đứng thẳng thì Nhan Tu Độc đã quì xuống.




Lương Thanh Nghĩa nổi giận muốn động thủ đánh người, nhưng mà chân hắn bị tàn phế, đi lại đã rất không thuận tiện, làm sao có thể động thủ với người khác đây? Chỉ cần quản gia đá vào vết thương cũ của y, cũng dễ dàng làm cho hắn ăn đau không thể bò dậy nổi.



“Trong Cầu Hận lâu, chẳng ai lại đi trông nom người khác sống hay chết, tất cả mọi người chỉ cần bản thân còn sống là được, chờ ngươi ở nơi này được một năm, ngươi cũng sẽ lãnh đạm như vậy.”



“Lãnh đạm cái rắm.” Lương Thanh Nghĩa mắng to thành tiếng.



Quản gia không để ý tới hắn bỏ đi, chỉ còn hắn mắng chửi với không khí, cuối cùng hắn đành nuốt tất cả xuống đi nhanh về phòng, chiếu cố Nhan Tu Độc đã hộc máu cả đêm.







Trong mộng, Nhan Tu Độc giống như được quay lại khoảng thời gian trước, khi đó Nguyệt Ảnh vừa tròn mười hai tuổi.



“Đại sư huynh, chiêu này của ta có đúng hay không vậy?”



Người nói chuyện, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có chút bộ dáng thiếu niên, nhưng mà khuôn mặt rạng rỡ sáng chói, rất dễ dàng làm cho người đi ngang qua hắn phải dừng lại ngoái nhìn, mặc dù hắn còn chưa trưởng thành, nhưng mà từ bộ dáng của hắn đã có thể thấy được tương lai nhất định sẽ trở thành một mĩ thiếu niên.



Y có chút lắc đầu, khóe miệng mỉm cười, Nguyệt Ảnh mười hai tuổi mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ, sự ngây thơ vẫn còn chưa mất đi, thường thường quấn quít lấy y nói đủ chuyện trên trời dưới đất; mà khi hắn nói hắn muốn học thêm một ít công phu, sư phụ cũng sẽ không tức giận, hắn cứ thế tìn đến y hỏi chút chuyện võ công.



Y cũng không biết Nguyệt Ảnh là thật sự không biết, hay là giả bộ không biết, thường thường sẽ làm sai tư thế, để cho y chỉnh lại một lần nữa.



“Không đúng, tay này phải đánh ra như vậy, nếu không sẽ không có lực, còn có thắt lưng của đệ hơi nghiêng, phải giữ thẳng một chút, như vậy mới có lực.”



“Thắt lưng có lực thì có thể làm gì?” Nguyện Ảnh luyện tới cụt hứng, không nhịn được mà chép miệng oán giận.



Nhan Tu Độc nghe thấy thiếu chút nữa thì phì cười, y lơ đãng nói mang theo một chút cười chê: “Thắt lưng ngươi có lực, sau này phụ nữ mới thích ngươi.”



Lời vừa nói ra khỏi miệng y liền hối hận, Nguyệt Ảnh mới mười hai tuổi, ở đâu ra mà có thể biết chuyện tình nam nữ chứ, bình thường với sư huynh đệ bằng tuổi nói giỡn còn không sao, nói cho Nguyệt Ảnh nghe thật sự là có chỗ không phù hợp.



Hết lần này tới lần khác Nguyệt Ảnh lại tò mò hỏi: “Tại sao thắt lưng có lực thì phụ nữ lại thích ta?”



Nhan Tu Độc không trả lời, Nguyệt Ảnh lại càng quấn quít lấy y hỏi dồn.



Y chịu không nỗi sự quấy rầy của hắn, nói đáp ứng: “Đệ đem mấy chiêu này luyện thành thạo, khi đó ta sẽ nói cho đệ biết.”



Nguyệt Ảnh nghe y nói xong, hứng thú luyện tập liên tục, y nhìn hắn luyện đầy người toàn là mồ hôi, lại sủng nịch mà cầm lấy khăn lau lau đi mồ hôi trên trán cho hắn.



Nguyệt Ảnh chỉ chỉ vào cổ mình nói: “Còn có chỗ này nữa, đại sư huynh.”



Y cũng chiều chuộng hắn, cười nói: “Được, được.”



Mồ hôi từ cổ chảy vào bên trong áo, Nguyệt Ảnh chỉ vào trong quần áo mình nói, “Trong này cũng toàn là mồ hôi, đại sư huynh tiện thể giúp ta lau luôn đi.”



“Đứa nhỏ này, tự lau cơ thể của mình đi.”



Nguyệt Ảnh cười nhờ vả: “Không muốn, ta càng muốn đại sư huynh giúp ta lau! Mau giúp ta lau đi mà.”



Cả cơ thể hắn dính sát vào trong lòng Nhan Tu Độc, Nhan Tu Độc lắc đầu, không thể tránh được sự làm nũng của hắn, trong lòng tràn ngập thân thiết vô hạn cùng cảm giác ngọt ngào.