Thú

Chương 1 : Lạc đường

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Bởi vì đột nhiên bị một trận sương mù lớn bao phủ, chúng tôi bị lạc

đường. Hiện tại là năm giờ chiều, từ lúc phát hiện lạc đường đến bây

giờ, đã có hơn sáu giờ.



Tuy rằng ở bên ngoài, năm giờ chiều vẫn

khả quan có thể nhìn thấy mọi vật, nhưng tại sâu trong khu rừng nguyên

thủy này, thì giờ này nhất định phải tìm địa phương nghỉ ngơi.



Vừa rồi đi đến một chỗ có chiều rộng hơn mười thước còn tính san bằng tảng

đá lớn, ở tại sâu trong rừng nguyên thủy rậm rạp như vậy, có thể tìm

được một chỗ coi như còn trống trải là rất khó, thấy trước mắt không còn là một mảnh toàn màu xanh lục, đoàn người đã gian nan đi lâu trong khu

rừng nguyên thủy này, nên đa số không còn nghe lời khuyên của hướng dẫn

viên du lịch, tất cả đều ngồi xuống nghỉ ngơi, phảng phất đâu đây là

tiếng kêu của dã thú, không khí có vẻ phá lệ trầm trọng.



Vốn là

một ngày thể nghiệm hành trình xuyên rừng rậm nguyên thủy, ai cũng cho

rằng hành trình du lịch xuyên rừng rậm này chỉ là mánh lới kinh doanh

chứ làm gì có ‘rừng rậm nguyên thủy’ thật sự, không ai sẽ nghĩ tới, chỉ

là dò xét tham quan bên ngoài rừng rậm lại có hướng dẫn viên du lịch có

gần mười năm kinh nghiệm trong nghề dẫn dắt, thế nhưng lại phát sinh

tình huống lạc đường.



Hướng dẫn viên du lịch vẫn an ủi đoàn tham quan, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm, cho là lạc đường thì cũng

không cần lo lắng, sẽ có người tới cứu trợ. Nhưng ta vẫn không tin vào

tính chân thật trong lời nói của hắn.



Rừng rậm bên ngoài sẽ có

loại cây đại thụ mà 5, 6 người vòng tay vẫn ôm không hết sao? Sẽ có cỏ

dại còn lớn hơn cải trắng sao? Sẽ có những con muỗi không bé hơn những

con bồ câu nhỏ mà khi bị cắn một ngụm sẽ có một lỗ kim thật lớn sao? Tuy rằng ta chẳng hề dám xác định những con này có phải là muỗi không,

chúng to đến mức quỷ dị mà.



Ta nghĩ hướng dẫn viên du lịch kỳ

thật sớm đã phát hiện có điều không đúng, bằng không với kinh nghiệm

hướng dẫn viên du lịch của hắn, sao có thể rơi vào tình huống lạc đường, mang mười mấy người lung tung đi trong khu rừng rậm nguyên thủy chứ.



May mắn lúc đi không có mặc đồ mát mẻ, chỉ mặc tây trang quần dài, trên

thân chỉ có cánh tay là bị muỗi đốt bị u lên mấy chỗ, có bôi thuốc cũng

không có tác dụng gì, mấy chỗ bị muỗi đốt này ta vẫn có thể chịu đựng,

bất quá mấy cô gái mặc quần đùi hơi bị thảm nha.



Tuy rằng du

lịch rừng rậm nguyên thủy chỉ là cái mánh lới, nhưng chuẩn bị thuốc và

thực vật sung túc dùng trong vòng vài ngày vẫn phải có ba lô của mỗi

người.



Mệt mỏi, sợ hãi, nôn nóng dần dần tăng thêm khi sắc trời

tối mịt, vốn được hướng dẫn viên du lịch miễn cưỡng an ủi, kiên nhẫn của mọi người đã đến cực hạn. Đi lung tung trong khu rừng nguyên thủy như

thế này đã 1 ngày, số người không bị giảm đã là phi thường may mắn,

nhưng loại vận khí này sẽ không thể duy trì mãi.



Nếu như ngày mai vẫn không tìm được đường ra, có lẽ….



Từ lúc đến nơi này, trong tâm Tô Từ đột nhiên phát lạnh, bởi vì thân thể

run run mà cây bút trong tay kéo một đường cong vẹo trên quyển vở.



Có nguy hiểm!



Mãnh liệt cảm nhận được nguy hiểm nhưng không biết rõ tới từ hướng nào,

khiến thân thể Tô Từ không ngừng run lên, ngay cả hô hấp cũng biến dồn

dập khó khăn, môi mím thật chặt, khép lại laptop, đôi mắt không ngừng

đánh giá một mảnh đen kịt xung quanh.



Thể lực bị hao mòn, mọi

người không ai còn cố giữ hình tượng nữa, kẻ ngồi, người nằm, trong đó

có mấy người mân mê điện thoại di động đã không còn nhận được tín hiệu

ngay khi mới lạc trong sương mù, hiển nhiên là họ vẫn còn hy vọng biết

đâu tín hiệu điện thoại đã tốt trở lại.


“Mẹ nó, tới cùng ngươi đem chúng ta dẫn tới địa phương nào! Nơi này tới

cùng là cái địa phương quỷ quái nào a!” Trầm mặc nửa ngày, một nam nhân

đột nhiên vứt bó củi trong tay, nhào tới trước mặt hướng dẫn viên du

lịch nắm cổ áo hắn rít gào.



“Buông tay!” Hướng dẫn viên du lịch bị nắm khuôn mặt đỏ lên, cắn răng hung hăng đẩy hắn, “Buông tay!”



Nam nhân chật vật té ngồi trên mặt đất, cúi đầu thấp giọng nức nở, miệng vẫn còn thì thào nói gì đó.



Hắn, một nam nhân dẫn đầu khóc, mấy nữ nhân còn lại ngoại trừ Tô Từ, cũng bị hắn ảnh hưởng nhớ lại tràng cảnh huyết tinh lúc nãy, nước mắt cũng

không nhịn được khóc theo, mà các nam nhân chỉ ở một bên than thở, không khí lập tức liền trở nên ảm đạm sương mù.



“Các ngươi là đang

khóc tang sao! Ai muốn sống thì câm mồm cho lão tử!” Chu Lập đứng lên,

đột nhiên gào lên, “Cũng là cùng nhau bị lạc đến đây, ngươi hỏi hắn

(*hướng dẫn viên du lịch) có tác dụng gì sao! Các ngươi là muốn đem dã

thú khác đưa tới sao? Muốn chết thì đi xa một chút mà khóc, lão tử còn

muốn sống!”



Mọi người cũng bị ế trụ, nghĩ đến con trăn vừa rồi

cũng ngậm miệng nức nở, thật sự sợ đưa tới cái gì mãnh thú so với con

trăn càng khủng bố.



Chu Lập thấy thế, “hừ” một tiếng, sau đó đem ba lô trên lưng mình ném xuống đất, hừ lạnh nói, “Các ngươi cũng đem ba lô đưa ra đây, trước tiên chúng ta phải phân chia thức ăn để sinh tồn

tại nơi quỷ quái này.”



Trong 10 người chỉ có 4 người trong đó có Tô Từ nhớ được mang ba lô theo chạy. Hai người còn lại là hướng dẫn

viên du lịch cùng một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi (*người thứ 4 không kể

là Chu Lập đã nói phía trên rùi), lúc này bà ta đang ngồi cạnh chồng

mình. Người phụ nữ đột nhiên nắm chắc ba lô trong tay không chịu buông,

tựa vào chồng mình. Hai người kia cũng biết rõ, lúc này thức ăn đối với

họ thứ rất quan trọng đảm bảo họ có thể sống sót trong khu rừng này.



Chu Lập cũng không hỏi bọn họ trước mà là xem người hướng dẫn viên du lịch. Hướng dẫn viên du lịch trầm mặc một chút cũng đưa ra ba lô của mình.



Chu Lập cười cười, sau đó nhìn chằm chằm vợ chồng hai người kia, “Các ngươi thì sao?”



Những người không kịp mang theo ba lô lạnh lùng nhìn bọn họ, chuyện liên quan đến chính mình đói khát nên không người cảm thấy điều này có gì là

không đúng.



Người phụ nữ kia cầm lấy ba lô lui về sau, chồng

nàng ta đứng ra che trước mặt nàng, hung ác lại tuyệt vọng gào lên,

“Những thứ này là của chúng ta!”



Tô Từ than thở, không biết nên

nói hai người này là thông minh hay là ngu xuẩn nữa. Nàng đứng lên đi

đến chỗ Chu Lập đặt ba lô, đem ba lô của mình nhẹ nhàng để xuống, sau đó nhìn người phụ nữ kia nói, “Chị đưa ba lô ra đi.”



Nếu như không đưa, chỉ sợ bọn họ rất có thể sẽ không an toàn vượt qua khuya hôm nay.



Trong tình cảnh tuyệt vọng, đối với con người mà nói luật pháp, đạo đức cũng

không quan trọng bằng mạng sống của chính mình, những thứ vô nghĩa kia

cũng chỉ có thể vứt bỏ.



Cuối cùng, bốn cái ba lô vẫn là tụ tập

một chỗ. Thức ăn xem ra tuy rằng khả quan, nhưng muốn chia cho tất cả

mọi người thì thiếu hụt một cách đáng thương. Hơn nữa bởi vì không biết

rõ phải chống đỡ trong này bao lâu, những thức ăn này cũng bị phân thành 3 phần, 10 người lại chia nhau một phần thức ăn của một trong ba phần

này.



Lượng thức ăn của nhóm nữ rõ ràng thiếu gần một nửa so với phần của nam nhân.



Cắn một miếng bánh bích quy trong tay, Tô Từ lặng lẽ đem phần còn thừa lại

bỏ vào túi áo, sau đó kín đáo sờ sờ chủy thủ đã giấu trong bắp đùi mình.



Rất nhiều khi, người so với dã thú còn đáng sợ hơn nhiều.