Thú

Chương 2 : Nhân tâm

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Mọi người khẩn trương, căng thẳng thần kinh cũng vượt qua một đêm, ban

đêm tất cả mọi người như chim sợ cành cong, hễ có chút động tĩnh cũng sẽ bị bừng tỉnh, rốt cục thái dương cũng ló dạng, ánh mặt trời xuyên thấu

qua lá cây rậm rạp từng ly từng tý chiếu lên thân thể, ta đột nhiên có

cảm tưởng dường như đã trải qua mấy đời.



Sau khi ăn một chút

thức ăn, mấy nam nhân phân thành 3 đội, 6 người nam chia làm 2 đội (*1

đội 3 người) chia nhau ra phụ cận tìm đường, người nam còn lại ở tại chỗ lưu thủ, nữ nhân đương nhiên cũng ở lại lưu thủ.



Chuyện ngày

hôm qua quá mạo hiểm cũng quá kích thích, không có một giấc ngủ ngon lại thiếu thức ăn bỏ bụng, mấy nữ nhân ngay cả đứng cũng lung la lung lay,

ta so với các nàng cũng không khá hơn bao nhiêu.



Trong lòng ta có dự cảm nơi này không có đường ra.



Bị lạc đường một cách quỷ dị như vậy, một địa phương quỷ dị như vậy, động

thực vật quỷ dị như vậy, giống như là nơi này cũng không còn là địa cầu

nữa rồi.



Ta không biết rõ nên xử lý chuyện này như thế nào, chỉ

có thể không ngừng làm những chuyện trong khả năng có thể, tận lực tìm

kiếm thức ăn có thể ăn được (*sợ bị trúng độc thì khổ), ép buộc chính

mình không nghĩ lung tung.



Trước đây, lúc còn ở với bà nội ta có thể nhận biết một vài loại rau xanh, rau dại, ở chỗ này ta hoàn toàn

không biết bất cứ một loại nào, chúng nó quá lớn, so với những thực vật

mà ta biết thì chúng cơ hồ muốn lớn gấp nhiều lần, cho dù là có những

thực vật có hình dáng tương tự những thực vật mà ta biết, ta cũng không

dám xác định là có thể dùng được hay không nữa.



Ta chỉ có một

cái mạng nhỏ này thôi, nên ta sẽ không dễ dàng đi thử nghiệm. Cả nhà họ

Tô giờ đây đã chỉ còn lại một mình ta. Sau tai nạn xe cộ một tháng

trước, mạng của ta cũng không chỉ thuộc về một mình ta rồi. Ta còn muốn

thay thế ba mẹ mà sống sót.



Ta không thể chết ở chỗ này.



……



Đặt bút xuống, Tô Từ khép lại laptop, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cành lá xum xuê che khuất đi ánh mặt trời.



Hiện giờ nàng cũng không an toàn, không chỉ phải đề phòng dã thú, mà còn

phải đề phòng những người xung quanh, nàng không thể viết quá nhiều

trong nhật ký được.



Mà sự việc khiến nàng lo lắng nhất chính là, 3 người nữ nhân như các nàng là quá yếu trong cái đoàn thể này, tuy

rằng sự tình nào đó còn chưa có biểu lộ nảy mầm, nhưng nàng lại không

thể không cẩn thận.



Toàn thân cơ bắp như kêu gào đau đớn cũng

bởi vì ngày hôm qua điên cuồng chạy trối chết, Tô Từ cắn chặt răng đứng

lên, nói với Lý Ngọc một tiếng, mất sức chín trâu hai hổ mới nhét được

laptop vào trong ba lô, chuẩn bị đi xung quanh xem xét một chút hoàn

cảnh nơi này.



Những nơi quá xa nàng sẽ không đi, chỉ có thể thăm dò phụ cận nơi đây.



Sương sớm dính trên cây cỏ rất nhanh cũng làm ướt nửa người dưới của nàng,

quần bò bị ẩm ướt càng thêm thít chặt người nàng làm nàng càng thêm khó

chịu, Tô Từ lấy chủy thủ từ trên đùi cột vào một bên eo, một khi có sự


Bởi vì quá kềm chế mới cần phát tiết, bất kể là nam nhân hay nữ nhân.



Những bạn lữ (*những người có đôi có cặp), thì ‘yêu’ là phương thức tốt nhất để phát tiết chính mình.



Như vậy, những người không có bạn lữ thì sao. Vậy những nam nhân không có

bạn lữ lại cần phát tiết chính mình thì sao? Nếu như bọn hắn muốn cưỡng

bức, với sức 2 nữ nhân như các nàng muốn phản kháng thì xác suất thành

công lại có bao nhiêu đâu?



Tô Từ cắn răng, nghe phụ cận mấy

thanh âm càng lúc càng thô, hô hấp càng lúc càng dồn dập, nàng cảm nhận

được có mấy ánh mắt đang không ngừng đảo qua đảo lại không ngừng dừng

lại tại chỗ mẫn cảm trên thân nàng, tảng đá trong tay càng bị nàng nắm

chặt hơn.



Bị thô thô thanh âm không ngừng truyền tới, trừ ra

tiếng củi gỗ bùm bùm lốp bốp, cũng chỉ có tiếng thô suyễn rên rỉ hoan ái của nam nhân và nữ nhân. Theo thanh âm nữ nhân đến cực hạn cao vút rên

rỉ, tiếng thở gấp của nam nhân cũng càng lúc càng trầm trọng.



Không thể tiếp tục như vậy được nữa.



Tô Từ đột nhiên ngồi dậy, ôm ba lô vào trước ngực.



Tô Từ đứng lên, lúc nàng đứng dậy 2 vợ chồng đang bận ‘làm việc’ kia cũng

mở to mắt nhìn nàng, Tô Từ nói với nam nhân đang gác đêm, “Trần đại ca,

ngươi ngủ đi, từ giờ đến sáng ta gác canh gác cho.”



Nam nhân họ

Trần, à mà không, tất cả nam nhân đều nhìn sang Chu Lập, Chu Lập lại

nhìn Tô Từ, thấy tảng đá bén nhọn trong tay nàng, trong mắt càng lúc

càng mãnh liệt phát ra dục vọng cần phát tiết cùng dục vọng chinh phục

con mồi, một lúc sau hắn mới nói, “Tiểu Từ khi nào ngươi mệt mỏi có thể

đánh thức ta.”



Sau đó quay đầu nói, trong mắt đã có uy hiếp lại

có đắc ý, “Các ngươi cũng ngủ đi, tại nơi này nếu tinh lực không đủ sẽ

bỏ mạng đó.”



Tô Từ thấy mọi người bất bình, không tình nguyện

cũng phải nằm xuống, nàng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vừa khổ cười, nếu

sống qua ngày hôm nay lại như thế nào, từ lúc Chu Lập vừa mới thấy nàng

một khắc đã vây quanh bên cạnh nàng, hiện tại lại chuyển xưng hô từ ‘Tô

tiểu thư’ biến thành ‘Tiểu Từ’, đã muốn tuyên bố nàng là con mồi của

hắn.



Nếu nàng chịu vì tánh mạng mà mất đi tôn nghiêm, thì chịu nhục để đổi mạng cũng sẽ không có bao lâu.



Hiện tại mới hai ngày, thời gian còn ít, mọi người là có tham vọng sống sót

nên mới có ‘cường giả vi tôn’ mà miễn cưỡng phục tùng Chu Lập để tìm

kiếm đường ra. Nhưng qua mấy ngày, chờ bọn hắn nhận rõ hiện thực sẽ rất

khó, nếu bọn hắn vẫn tiếp tục duy trì Chu Lập là cường giả, thì lúc này

Chu Lập sẽ vì mời chào bọn hắn (*giống như thưởng cho đàn em để khích lệ vậy mà) sẽ không có khả năng một mình chiếm một nữ nhân sẽ mất đi cái

gọi là ‘thu phục nhân tâm’.



Chỉ sợ đến cuối cùng, nếu như các nàng không chết cũng sẽ sống không được khá giả.



‘Tăng nhiều thịt thiếu’. (* “thịt” thiếu nên “tăng” sẽ cùng nhau chia sẻ “thịt” >_



Ba người nữ nhân các nàng chính là thịt.