Thú

Chương 14 : Nghịch nước

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tay chân có thể động đậy, nhưng khôi phục rất chậm, Tô Từ vừa hoạt động

lại được liền nghĩ phải trở về sơn động cũ, nhưng tình huống hiện tại

của nàng thật sự không thể đi đường, hơn nữa còn có bạch hổ ở đây, sơn

động hiện tại này cũng có chút an toàn, nên Tô Từ quyết định ở chỗ này

đỡ mấy ngày, đợi thân thể hồi phục lại trở về sơn động cũ.



Mỗi

ngày bạch hổ vẫn ngậm một bó to diệp tử trở về, đè nặng trên mình nàng,

lúc trước không thể động đậy nàng đành chịu, nhưng bây giờ nàng có thể

hoạt động lại lại bị đè nặng cơ hồ nằm cả ngày như vậy, Tô Từ cảm thấy

chịu không nổi.



Vết thương trên thân và cái ót đã lên vảy, Tô Từ muốn đứng dậy chậm rãi hoạt động thân thể, thuận tiện quan sát hoàn

cảnh ở đây. Nàng biết rõ, đối với những người bị tê liệt, sau khi bình

phục cần hoạt động một chút để cơ thể có thể phục hồi dần, tuy rằng nàng chỉ bị tê liệt có hai ngày, nhưng cũng đã bị tê liệt, để đảm bảo cũng

không thể bỏ qua bước hoạt động khôi phục thân thể này được.



Nàng thực sợ cuộc sống – sống không sống mà chết không chết trong hai ngày này lắm rồi.



Nhưng bạch hổ chẳng hề cho phép, mỗi lần nàng muốn đứng lên, nó liền một móng vuốt áp đi xuống, tóm lại không nằm đủ thời gian nó sẽ không buông ra

Tô Từ, nó vẫn kiên trì cứ cách ba, bốn giờ lại đổi một lần diệp tử cho

nàng, nên Tô Từ vẫn bị đè nặng mà nằm xuống.



Tô Từ thử ngồi dậy

mấy lần, sau đó liền ngoan ngoãn chính mình nằm trên đó, tránh cho mỗi

lần ngồi dậy là bị bạch hổ một móng vuốt áp đến không thể động đậy. Đặc

biệt là nằm mấy ngày, độ linh hoạt của thân thể càng lúc càng bình

thường, sau đó nàng lại càng không cự tuyệt nằm trên diệp tử.



Nàng phán đoán, lần bị ‘tê liệt’ này của nàng phỏng chừng là bởi vì độc tố

của hoa ăn thịt người tiến vào trong cơ thể, mặc dù độ cứng và lực cắn

của hoa ăn thịt người cũng không sai, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này thì con mồi vẫn có thể giãy dụa chạy thoát. Phỏng chừng đòn sát mà nó vồ

được mồi chính là độc tố trong thân hoa, hơn nữa độc này ảnh hưởng đến

hệ thần kinh làm con mồi tê liệt.



Mà lão hổ giúp nàng nằm trên diệp tử, không chỉ có thể trị lành vết thương, hơn nữa dùng để trị liệu độc tố cũng rất hiệu quả.



Bằng không nàng cũng sẽ không tốt lên được nhanh như vậy.


Lão hổ lập bơi đến bên cạnh Tô Từ, đỉnh đầu ướt đầm dề tấu tới đây chà nàng, Tô Từ một cái không chú ý, bị da

lông lão hổ chà vào trong ngực, không khỏi lui về phía sau, ôm ngực

trừng lão hổ.



Lão hổ bị liên tục trừng nhiều lần, ánh nhìn vô

tội trong con ngươi màu vàng thăng tới đỉnh núi (*đôi mắt “ngây thơ” tới cực điểm), Tô Từ thấy vậy giận cũng không phải mà không giận cũng không xong, một tay chặn ở trước ngực, một tay nắm lấy lỗ tai lão hổ cảnh cáo nói, “Về sau ở trong nước không cho phép tới chà ta, biết chưa?” (*haha đọc khúc này thấy lão hổ giống ông chồng bị bà vợ nắm cái lỗ tai mắng

quá, lão hổ là thê nô chính cống nhá ^_^)



Lão hổ hồi đáp nàng

bằng cách tiếp tục nghiêng đầu chà tới đây, Tô Từ mắt sắc như dao ngăn

trở, trợn tròn mắt làm cái biểu tình thập phần tức giận, lão hổ nháy mắt nhìn nàng, một lúc sau miễn cưỡng hiểu ý tứ của nàng, le lưỡi ra liếm

liếm cái mũi ướt đầm dề, thối lui đến một bên tiếp tục ngịch nước.



Lúc này Tô Từ mới nhẹ nhàng thở ra. Bơi tới nơi cách lão hổ không xa tiếp tục rửa sạch thân thể.



Thời gian dần dần trôi qua, ánh mặt trời càng lúc càng gắt, nước suối cũng

bắt đầu ấm lên. Tô Từ liếm liếm môi, cảm thấy khát nước lại không có

dũng khí uống nước. Tuy rằng nước nơi này không có ô nhiễm, nước rất

trong suốt thậm chí mang vị ngọt, bình thường nàng cũng uống nước nơi

này, nhưng hiện tại nàng ngâm mình trong này lâu như vậy, nếu như há mồm uống nước, sẽ có cảm giác đang uống nước tắm của chính mình.



“…” Tô Từ quay đầu muốn gọi bạch hổ đi lên, nhưng há mồm lại phát hiện

chính mình không chọn cho nó một cái tên, nghĩ lại một chút lại phát

hiện bình thường chính mình thế nhưng chưa từng chủ động kêu nó.



Trước kia nàng chưa từng nghĩ sẽ cấp nó chọn ra một cái tên, nhưng hiện tại

nàng đã tiếp nhận nó rồi, cũng nên cấp nó chọn cái tên gọi. Tô Từ vừa

suy nghĩ vừa bơi tới lão hổ, lúc này nó đã không còn ở trong nước đùa

nghịch mà đang lẳng lặng nằm xuống hưởng thụ, nàng bơi đến bên cạnh vỗ

vỗ nó, ra hiệu cho nó nên lên bờ, liền đứng dậy đi về phía tảng đá đang

phơi quần áo.



Lúc chạy tới nơi mới phát hiện lão hổ còn ngốc ở

trong nước, nhìn thấy nàng nhìn qua, nó không ngừng ở trong nước quay

cuồng, rõ ràng không muốn lên bờ.



Tô Từ cầm lấy quần áo đã khô, không rõ là nên mặc vẫn là không mặc.