Thú

Chương 13 : Tuyệt vọng

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Lúc Tô Từ mơ màng gần tỉnh, nàng cảm giác trên mặt không ngừng bị một

đầu lưỡi thô ráp liếm lấy, đầy mặt mang mùi tanh của nước miếng khiến Tô Từ muốn ngất thêm một lần nữa.



“Khụ khụ.” Tô Từ ngột ngạt ho

một tiếng, lập tức liền cảm giác trên mặt không còn bị đầu lưỡi kia liếm nữa, sau đó, trên mặt lại bị một cái đầu lông xù không ngừng cọ cọ.



“Được rồi, được rồi, ngươi mà cọ nữa ta khả chịu không nổi.” Tô Từ nghiêng

đầu, miệng phát ra thanh âm khàn khàn, nàng muốn nâng tay đẩy ra lão hổ

đang kích động không ngừng quấn lấy nàng khi thấy nàng tỉnh lại, miệng

nó không ngừng gầm nhẹ, cái đuôi ve vẫy liên tục.



Nhưng cánh tay lại giống như trước lúc hôn mê, nàng hoàn toàn không thể khống chế không nhúc nhích được chút nào.



Tô Từ cả kinh, lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy, lại phát hiện nàng thế

nhưng chỉ có thể ngóc đầu dậy, còn các bộ phận từ cổ trở xuống căn bản

không có nửa điểm phản ứng.



Thấy nàng tỉnh lại, lão hổ hưng phấn rống lên một tiếng thật lớn, thậm chí không ngừng chạy nhảy trong sơn động.



Nó kích động làm bụi bay đầy trong sơn động, Tô Từ không chút nào để ý đến nó, nàng trợn tròn mắt, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm các bộ phận mà nàng có thể thấy được chỉ có bộ ngực và bắp chân.



“Động a…

Ngươi động một chút a!” Nàng muốn hoạt động một chút ngón chân cũng

không được, không khỏi lại gào lên: “Ngươi động một chút a a! Động

a..a..a..a!” Mắt Tô Từ đỏ ngầu, lớn tiếng rít gào, nhưng thân thể lại

không nghe nàng điều khiển, không nhúc nhích chút nào cả.



…Tê liệt?



Lại là toàn thân bị tê liệt?



Tô Từ thoát lực cúi thấp đầu, cái gáy đụng đụng vào mặt đất, một trận hôn

mê. Tô Từ cúi đầu cười cười, đột nhiên nâng lên đầu, lại hung hăng đập

đầu xuống một lần nữa.



“Rống…” Bạch hổ vốn đang vui vẻ, nhưng

lại bị Tô Từ chưa bao giờ có rít gào kinh ngạc một chút, đôi mắt màu

vàng kinh ngạc quan sát Tô Từ, nhìn thấy Tô Từ tự va đầu xuống đất, nó

rất nhanh bổ nhào đến bên cạnh Tô Từ, lúc Tô Từ đập đầu xuống lần thứ

hai, nó muốn đưa ra chi (*chân) trước ngăn trở nàng va chạm xuống mặt

đất.



Nhưng vì khổ người nó quá lớn, căn bản không thể làm được

động tác này. Mùi máu tươi tràn ra từ cái ót của Tô Từ, ngửi được mùi

máu bạch hổ rút rút mũi, gặp Tô Từ điên cuồng muốn đập đầu xuống đất một lần nữa, bạch hổ không khỏi quýnh lên, chân trước vung lên đỡ Tô Từ

ngồi dậy, do lúc này Tô Từ căn bản không thể khống chế thân thể nên lảo

đảo nghiêng mình đổ về một bên té xuống.



Tốc độ ngồi dậy quá

nhanh, nghiêng ngã xuống tư thế lại quá khó chịu, nhưng lúc này Tô Từ

hoàn toàn không có một chút lực chống đỡ thân thể, nàng cũng nghe thấy
Đã hai ngày Tô Từ không uống nước cũng không ăn vật, cổ họng khô khốc được lợi hại, Tô Từ khó chịu ho khan một tiếng, sau khi xem xem trên thân

bạch hổ cũng không có miệng vết thương gì, lại giống như thường ngày,

nghiêng đầu nhắm mắt, chờ chết.



Nhưng lúc này bạch hổ nằm sấp

tại Tô Từ bên người, thu lại móng vuốt, một bàn chân áp chế đầu Tô Từ

làm nàng không nhúc nhích được đầu, sau đó ngậm con mồi, một ngụm cắn

đứt da lông dưới cổ con mồi, sau đó đem miệng vết thương đang chảy máu

của con mồi đưa đến bờ môi Tô Từ.



Nó thế nhưng đang cường ép Tô Từ ăn vật.



Mùi máu tanh nóng một chút một chút chảy vào trong miệng, Tô Từ bị nghẹn

đến ho khan, ngậm miệng lại muốn quay đầu né tránh, lại bị phun đến đầy

mặt toàn máu tươi. (*hơi ghê nhỉ, uống máu sống)



Lão hổ thấy Tô

Từ ngậm miệng, trực tiếp đem miệng vết thương của con mồi áp lên miệng

Tô Từ, lợi dung thân thể con mồi ngăn chặn Tô Từ hô hấp, cường ép nàng

hé miệng (*lấy con mồi bịt mũi Tô Từ lại thì nàng bắt buộc phải hé miệng ra thở thôi, con hổ này thông minh gớm). Máu ấm áp không ngừng bị ép

nuốt tiến dạ dày, mùi máu tươi thái quá dày đặc, Tô Từ chưa từng nếm qua thịt sống, bị bức đến trợn trắng mắt, ghê tởm muốn ói ra.



Nàng chịu không được hung hăng bắt một phen da lông của lão hổ.



Tô Từ bắt là lớp da lông mềm mại ở bụng lão hổ bại lộ tại trước mặt nàng,

bị Tô Từ như vậy hung hăng một bắt, bị đau gầm nhẹ một tiếng.



Nghe đến nó bị đau tiếng hô, Tô Từ mới sững sờ nhìn ngón tay nàng quấn quanh lông của lão hổ. Thình lình xảy ra kinh hỉ, làm Tô Từ hoàn toàn không

biết rõ nên thế nào phản ứng.



Nàng tuyệt vọng, tự sát, càng về

sau tuyệt thực, là bởi vì nàng động không được nữa, nàng bị tê liệt.

Nhưng hiện tại nàng lại bắt được da lông của bạch hổ điều này có nghĩa

là nàng vẫn có khả năng cử động thân thể.



Tô Từ chỉ cảm thấy mũi lên men, rất nhiếu rất nhiều nước mắt chảy ra từ hốc mắt hòa với máu

tươi chảy xuống. Bởi vì Tô Từ không nuốt, bạch hổ cho rằng nàng lại

không chịu ăn, dù sao máu con mồi cũng có hạn, nếu không làm cho nàng ăn no, nó lại phải chạy ra ngoài bắt con mồi khác, như vậy nó chỉ sợ mùi

máu tươi quá lớn trong sơn động sẽ hấp dẫn đến dã thú khác đang cực đói

kéo tới đây thì Tô Từ sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù trong sơn động này nó đã

lưu lại mùi của nó.



Bạch hổ cúi đầu gào thét, lại đem con mồi

triều Tô Từ đè ép. Tô Từ lúc này chỉ hơi hoạt động được một chút bàn

tay, nhưng nàng biết tương lai nàng có thể hoạt động, làm sao còn muốn

tuyệt thực nữa, lập tức liền nghiêng đầu muốn nói với bạch hổ lấy ra con mồi đang chảy máu tươi ghê tởm trên miệng nàng, đi tìm mấy quả trái cây cấp nàng ăn.



Nhưng bạch hổ lại chỉ nghĩ nàng lại muốn giống như lúc trước giãy dụa, dưới mặt bàn chân lại dùng lực, Tô Từ cũng chỉ có

thể yên lặng nuốt máu tươi.