Thú
Chương 12 : Hoa ăn thịt người
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Đối với những người còn sống sót trong đội, Tô Từ kỳ thật rất là mâu thuẫn.
Nàng không thích bọn họ, không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nhưng mà, mỗi khi nàng nghĩ đến, có lẽ trên thế giới này chỉ còn bọn họ là đồng loại
với nàng, nếu như bọn họ cũng chết nàng có thể hay không sống thật tịch
mịch.
Hơn nữa chỗ dựa hiện tại của nàng bất quá lại là một con
hổ mà thôi, nếu không nàng cũng không có cuộc sống nhàn nhã như bây giờ. Mà con hổ đột nhiên quấn lấy nàng không buông này, chung quy cũng sẽ có một ngày đột nhiên bỏ đi mà thôi.
Đến lúc đó nàng phải làm sao
bây giờ? Vận khí tốt một chút, chính là một người lẻ loi trơ trọi ở chỗ
này giãy dụa sinh tồn, mà vận khí không tốt, chính là ngày nào đó bị một con dã thú nào nó đem nàng làm mồi nuốt vào bụng, lúc đó sẽ không ai
biết nàng đã chết, nàng đã gặp phải chuyện gì.
Thậm chí có lẽ cũng không còn ai nhớ rõ nàng đã từng sinh tồn tại thế giới này.
Từ khi có Tô Từ có ý định muốn tìm đội ngũ du lịch chung lúc trước, nàng
liền nghiêm túc suy xét vấn đề này mấy ngày nay, cuối cùng vẫn quyết
định đeo ba lô, đi theo lối ký hiệu mà trước khi nàng tìm được con sông
này, đi dọc theo con sông trở về chỗ đội ngũ tập họp lúc trước, sau một
hồi tìm kiếm nàng cũng tìm thấy cái sơn động mà lần trước nàng từng ngủ
lại trong mấy giờ.
Lão hổ tự nhiên cũng đi theo phía sau Tô Từ.
Nhưng trong sơn động là một mảnh hỗn độn, chỉ lưu lại dấu vết bọn họ đã từng sinh hoạt trong sơn động này mà thôi.
Tô Từ giật cả mình, nhanh chóng kiểm soát chung quanh, thấy đất đá trong
động cũng không có vết máu, mà phát hiện chỉ có chút vật quan trọng bị
thu dọn đem đi, sau khi xác định bọn họ cũng không phải bị dã thú công
kích, nàng nhẹ nhàng thở ra, đứng trước cửa sơn động, trong tâm có điểm
buồn bã lại có điểm nhẹ nhàng.
Lúc nãy khi vừa thấy sơn động,
trong lòng nàng đã nghĩ, nàng phải làm thế nào mượn uy phong của lão hổ
làm bọn họ kiêng kỵ, làm bọn họ không dám đối với nàng có ý đồ xấu, thậm chí nàng còn nghĩ đến, trong cuộc sống sau nay ở nơi đây, nàng có nên
hay không vì an toàn của mình mà chiếm lấy vị trí người cầm đầu.
Có lẽ rất lâu về sau, nàng sẽ lựa chọn một người nam nhân trong số những
pháp tự cứu chính mình thôi.
Không có thuốc men, không có bất kỳ phương tiện cấp cứu nào.
Tô Từ lại nghĩ đến loại cây trị thương mà lần trước lão hổ ăn, đây là loại cỏ duy nhất mà nàng biết nó có tác dụng giải độc ở nơi này.
Nhưng Tô Từ vừa mới cử động, liền ‘phách’ một cái ngã xuống đất, đầu đập
xuống một tảng đá, làm nàng choáng váng đầu gần như hôn mê.
Nhưng một chút cảm giác đau cũng không có.
Tô Từ biết rõ nàng thật sự đã bị trúng độc rồi, trong tâm càng gấp gáp, bò lồm cồm trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng mà động tác đơn giản bình
thường này đối với nàng lúc này mà nói là vạn phần khó khăn, giống như
đây không phải là thân thể của nàng vậy, cả thân thể không nghe nàng
khống chế.
Tay chân càng lúc càng nặng như đeo đá, Tô Từ cảm
giác càng lúc càng mệt mỏi, mí mắt nặng trịch muốn rủ xuống, trong đầu
lại la hét ‘Mi phải đứng dậy, phải tìm cỏ giải độc thôi, nếu không mi sẽ chết, đứng dậy a!’
Nhưng thân thể lại chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, muốn động cũng không động được.
Nàng sắp chết rồi sao?
Tô Từ chỉ cảm thấy nàng thật mệt mỏi, một tia lý trí giãy dụa cuối cùng
cũng dần dần đình chỉ: ‘Thân thể mệt mỏi quá nga, nghỉ một chút mới
được’, nàng dần dần thuận theo khát vọng, nhắm mắt lại.
“Rống!!”
Cũng không biết rõ đã trải qua bao lâu, có lẽ cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, Tô Từ vừa nhắm lại ánh mắt, nàng như nghe thấy tiếng lão hổ kêu,
tiếng kêu ấy rõ ràng mang theo nỗi hoảng sợ.
Nó rốt cục đã tới sao?
Ý chí muốn sống lại một lần nữa kêu gào, Tô Từ dùng hết khí lực toàn thân mở to mắt, nàng nhìn thấy lão hổ phun ra trái cây đang ngậm trong
miệng, nó đang bổ nhào về phía nàng.