Thú
Chương 11 :
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Khởi đầu sống cùng nhau
Hai con cá ở đây có thể ăn hai bữa cơm.
Tô Từ đem cái rọ bắt cá nhấc lên, xem con cá đang nhảy loạn xạ trong rọ vì rời khỏi nước, lại phát hiện chính mình tìm không thấy công cụ có thể
đem chúng nó mang về sơn động, đành phải đem cái rọ đặt ở nơi xa dòng
nước suối, sau đó đến một cái cây gần đó cắt lấy dây mây.
Sau
khi cắt xuống dây mây, nàng cẩn thận dùng gậy gộc đánh một vòng xác định không sâu trùng linh tinh, sau đó Tô Từ mới xoay người, liền thấy lão
hổ đang dùng một bàn chân đè lên cái rọ có cá, giống như là đang giúp
nàng canh chừng con cá không cho nó nhảy ra khỏi rọ vậy.
Gặp
nàng đi tới, liền quơ quơ đầu, lui hai bước nằm xuống ở bên cạnh. Nhìn
nó làm một loạt động tác như thế, Tô Từ khẽ cười, lấy con cá đã không
còn dưỡng khí từ trong rọ ra, mới dùng chủy thủ đánh vẩy cá, mổ bụng cá, rửa sạch các bộ phận bên trong bụng cá, cuối cùng dùng dây mây cột con
cá lại (*không có đồ đựng nên phải cột lại xách mang về).
Cái
này cũng là nhờ kinh nghiệm ở chung với bà nội mà thành, nhưng nàng thật sự chưa làm lần nào, sau khi đến thành phố, khi mua cá cũng được đựng
trong túi nylon mang về.
Lần này, Tô Từ cũng là dựa vào một chút ký ức mơ hồ của mình mà làm, lúc đánh vẩy cá, có lúc chủy thủ cắt trúng tay, tay chân càng luống cuống, hành động càng vụng về làm không khí
càng có mùi tanh của cá.
Phỏng chừng là đợi đến chịu không nổi
và cảm thấy phiền, lão hổ ngâm mình trong nước suối đùa nghịch. Tô Từ
nhìn thoáng qua một cái, liền lại trở lại ‘chiến đấu’ với con cá chết.
Cuối cùng cũng thu phục được con cá, Tô Từ cảm thấy giống như giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ liền thở ra nhẹ nhỏm, nàng lắc lắc tay quyết
định đứng dậy đến bờ suối rửa tay, thuận tiện tẩy sạch sẽ máu cá dính
trên người.
Lúc này lão hổ đang chơi đùa trong nước lại đột
nhiên nhủi đầu xuống dòng suối chỉ cao tới đùi nó, lúc ngước đầu lên
trong miệng nó còn ngậm một con cá, liền vung đầu quăng con cá đến bên
cạnh Tô Từ, dọa đến Tô Từ một phen nhảy dựng lên.
Không đợi cho
nàng kịp phản ứng, lại thêm một con cá bị quăng lên bờ. Sau đó bạch hổ
mới nhủi đầu vào trong nước một lần nữa, trong miệng lại tiếp tục ngậm
một con cá đi đến trước mặt Tô Từ, từ trong miệng nó chỉ ló ra đuôi cá
đang run rẩy, cặp mắt lóe sáng không ngừng nhìn Tô Từ giống như đang
khoe khoang nó có bao nhiêu lợi hại.
Hôm sau, vừa đi ra phòng ngủ, Tô Từ liền thấy lão hổ ghé vào cửa sơn động, phờ phạc rã rượi.
Bất quá nàng vừa bước ra, cái đuôi phía sau của nó liền nhanh chóng vẫy vẫy hai cái.
Tô Từ nhịn không được bật cười, lập tức ra bên ngoài lượm củi, hái mấy quả trái cây xem như bữa sáng, mới ôm một bó dây mây cùng một cây cỏ có
tính dẻo dai, phơi nắng bên ngoài cửa sơn động, nàng quyết định thử làm
đôi giày bằng rơm xem sao.
Đôi giày nàng đang mang đã bị ngâm nước mấy lần, lại mang đi ra ngoài mỗi ngày, đã sắp hư đến nơi rồi.
Nhưng giầy rơm cũng không phải dễ làm như vậy, mỗi lần mất sức chín trâu hai
hổ, khi làm được ra dáng một đôi giày vừa mang vào đã rách tung tóe. Tô
Từ có chút nhụt chí lại có chút tức giận than thở, quay đầu liền thấy
lão hổ vui mừng khôn xiết rung đuôi, rõ ràng cho thấy nó đang cười nhạo
nàng.
Tô Từ quá quen thuộc lão hổ, đây là loài động vật ngày ngủ đêm ra ngoài săn mồi, tuy rằng con bạch hổ này IQ rất cao, Tô Từ cũng
không thấy nó có loại tập tính này, nhưng trời vừa tối, tinh lực của nó
quả thật tương đối tốt.
Bạch hổ hôm nay cũng không giống như mọi hôm, cứ không có việc gì liền tới chà chà nàng, cả ngày cũng cùng một
dạng như một tiểu hài tử (*trẻ nhỏ) bị Tô Từ không để ý, ủy khuất, đùa
giỡn khó chịu. Đến năm, sáu giờ, phỏng chừng là bụng đã đói lã, lại thấy Tô Từ vẫn đang làm chuyện của chính nàng không để ý tới nó, lúc này
nàng lại chạy ra ngoài. Đi được thật xa Tô Từ cũng có thể nghe thấy
tiếng gầm như phát tiết tức tối trong bụng của lão hổ.
Hơn một giờ sau, bạch hổ ngậm con nai lớn trở về, xác con nai ném ở nơi nó bình thường nó hay nghỉ ngơi.
Tô Từ rốt cục nhịn không được cười to ra tiếng.
Bạch hổ đang cùng nàng giận dỗi nên nó nhịn xuống không ngậm con mồi tới chà nàng, hôm nay nó thật đáng yêu nga.
Tô Từ mím môi (*chị ấy đang cười mỉm đấy ạ) đốt lên đống lửa lớn, cầm chủy thủ đi đến trước mặt bạch hổ, duỗi tay cắt một bên chân xác con nai,
nàng nghiên cứu từ chỗ nào hạ đao có thể hoàn chỉnh đem da nai lột bỏ.
Dù sao con nai này là bị lão hổ rất lưu loát chỉ cắn đứt cần cổ mang về,
da lông của nó rất ít bị thương tổn, nếu như giống mấy lần trước nàng
lột bỏ da của mấy con vật trước, nếu da bị cắt rách lỗ chổ không hoàn
chỉnh thì thật xin lỗi con nai này.
Trong đầu Tô Từ nghĩ phải
làm như thế nào, khóe mắt liếc thấy từ khi nàng động đao, bạch hổ thật
hưng phấn vòng quanh nàng lượn vòng khóe miệng hơi hơi vểnh lên.