Thú
Chương 10 : Bắt đầu sống chung
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Đã mấy ngày rồi không viết nhật ký, cũng gần như đã quên mất ngày tháng năm nào rồi.
Sau khi đã tới thế giới này, ta có cảm giác như trải qua cả một đời người,
nhưng nếu suy nghĩ cho tử tế thì cái gì cũng không có. Trước ngày hôm
nay, cho dù ta có gặp nhiều chuyện dị thường đi nữa, từ trong đáy lòng
vẫn có thanh âm không ngừng nói với ta, nơi này là địa cầu, và sở dĩ
sinh vật tại nơi này có hình dáng to lớn dị thường như vậy có thể là do
một số nguyên nhân mà ta không biết. Ta tự thôi miên rằng nơi này tuyệt
đối là địa cầu và ta tuyệt đối sẽ có cơ hội trở về nhà.
Nhưng
là, trên địa cầu sẽ có nguyên nhân nào đó làm động vật, thực vật có hình dáng to lớn khác thường như vậy sao? Đáp án sẽ là ‘không có’. Địa cầu
sẽ có một con hổ có chỉ số thông minh có thể so với con người sao? Đáp
án vẫn sẽ là ‘con số 0’.
Không có hy vọng trở về, ta không biết rõ chính mình còn có thể chống đỡ sống được ở nơi này bao lâu.
Tô Từ ngừng bút, nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, thật lâu sau lại
viết tiếp một câu, Thuận theo tự nhiên đi, cái gì cũng đừng nghĩ, có thể sống, cũng đã là ân huệ mà ông trời ban cho.
……
Đóng cửa thạch động sẽ làm chính mình phải sống trong bóng tối khôn cùng.
Mấy ngày trước, bởi vì Tô Từ có gánh nặng tâm lý phải ra ngoài tìm miếng
ăn, nên nàng thường không quá để ý đến tình trạng hắc ám như thế này,
rất tự giác thức dậy rất sớm, nhưng hiện tại, miệng ăn mà nàng kiếm được có thể dùng trong ba, bốn ngày, áp lực kiếm miếng ăn để sinh tồn giảm
đi một chút, Tô Từ vẫn không triệt để thả lỏng cảnh giác, nàng sợ nàng
không phản ứng kịp nếu xảy ra sự cố.
Đợi Tô Từ ngủ đủ, thỏa mãn
ngáp một cái, leo ra khỏi phòng ngủ đón ánh nắng mặt trời, lúc nhìn xem
đồng cũng đã là buổi sáng 10 giờ hơn.
Ở chỗ này căn bản không có tồn tại hai từ ‘giải trí’, nên mỗi ngày Tô Từ ngủ thật sự sớm lại có
thể ngủ đến hiện tại mới dậy thì quả là không thể tưởng tượng nổi. Thậm
chí là trước kia lúc còn ở địa cầu, nàng cũng chưa từng ngủ thẳng một
giấc đến 10 giờ sáng mới dậy nha.
Tô Từ lại duỗi thắt lưng, giải quyết xong vấn đề sinh lý, trở lại phòng ngủ, đem thực vật, dược vật,
nước, các vật cần thiết khác bỏ vào trong ba lô sạch sẽ, sau đó từ trong đất đào ra một cái ba lô khác, cầm theo chủy thủ quyết định đi dòng
suối nhỏ.
Quần áo nam nhân nàng đang mặc trên người thật sự là
không thích hợp, Tô Từ vừa đi hướng ra phía cửa sơn động vừa chỉnh lại
quần áo trên thân, lại phát hiện một cái bóng phản chiếu trên đất trước
cửa động, theo phản xạ nàng vô ý thức ném ba lô bẩn đang cầm trong tay,
bên tay phải chụp nắm chặt chủy thủ, lăn người sang một bên.
Sau đó ngẩng đầu, nàng liền thấy một lão hổ với bộ lông màu tuyết trắng
đang nhàn nhã nằm trên tảng đá ngoài cửa sơn động, nó nhìn động tác của
nàng, trong đôi mắt màu vàng lờ mờ phảng phất giống như mang chút khó
hiểu.
Cái lỗ tai lông xù của lão
hổ động động, miệng vẫn nhai thịt, đôi mắt màu vàng lại nhìn chằm chằm
Tô Từ, trong tay vẫn còn một ít thịt. Nếu như bỏ qua chủng loại cùng khổ người, con vật ‘biết điều’ này chính là hình phóng to của con mèo nuôi
trong nhà.
… Như vầy cũng tốt.
Tô Từ đưa đến miệng nó miếng thịt cuối cùng, trong lòng rất phức tạp than thở.
Một lão hổ có IQ cao, năng lực cường, không sợ lửa, không cắn nàng, có thể
cho nàng sờ, một dạng ngoan giống mèo nhà, quấn quít lấy nàng. Nếu nàng
không thừa cơ hội này tạo mối quan hệ tốt cũng quá lãng phí đi.
…….
Đối với bạch hổ chưa trưởng thành, nhưng thân hình đã cao hơn hai thước mấy gần ba thước, Tô Từ là không thể không cảnh giác. Chí ít sẽ không thả
lỏng cảnh giác trong khỏang thời gian ngắn.
Dưới ánh nhìn chăm
chú của lão hổ, nàng cẩn thận, dè dặt tiến vào phòng ngủ, lăn qua lăn
lại đến giữa khuya Tô Từ mới miễn cưỡng ngủ.
Hôm sau tỉnh lại,
nàng cho rằng những chuyện xảy ra hôm qua tất cả là một giấc mộng vớ
vẩn. Nhưng lúc đi ra phòng ngủ, nhìn túi nylon trên đã không còn miếng
thịt nào, cùng với bạch hổ đang nằm ngay chỗ thoáng mát tại cửa động
đang quay lại khi nghe tiếng vang mà nhìn lại nàng, Tô Từ liền cảm thấy
nhức đầu thật sự.
Thịt để ăn cũng đã không có, Tô Từ lấy ra
miếng bánh bích quy cuối cùng trong ba lô đưa lên miệng cắn, ăn thêm
trái cây hôm qua còn thừa lại, cầm lấy ba lô bẩn đi ra khỏi sơn động.
Đương nhiên, lúc đi ngang qua lão hổ trái tim nàng vẫn cấp tốc nhảy lên.
Lão hổ là loài động vật ăn thịt họ mèo thích sống một mình, không có thiên địch, gần như là ở vị trí tối cao trong rừng.
Bạch hổ vẫn nhàn nhã đi theo sát sau lưng nàng, nhờ phúc của nó Tô Từ căn
bản không cần giống trước kia lo lắng sẽ gặp phải dã thú, một đường bình tĩnh đi đến dòng suối nhỏ, trước tiên xem xem cái rọ bắt cá của nàng,
phát hiện bên trong thế nhưng có 2 con cá bị bắt, sau đó nàng yên tâm (* đã có đồ ăn rùi nhé) đi giặt quần áo, tẩy ba lô, sau đó đưa mắt nhìn
đến lão hổ nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhàn nhàn nhã nhã nhìn nàng, Tô Từ
bước xuống nước, giơ cánh tay thống thống khoái khoái tắm rửa một cái.
Từ khi lạc đến nơi này, đây là lần đầu tiên nàng nhàn nhã như vậy, không hề cố kị tắm rửa.
Tay phải đùa bỡn mái tóc ướt át, Tô Từ cẩn thận lấy tay sờ sờ đầu lão hổ,
nói: “Nếu như là ý ngươi muốn sống bên cạnh ta, ta đây tiếp nhận ngươi.”
Lão hổ động động lỗ tai lông xù, đôi mắt tỏ vẻ không hiểu nhìn vào mắt Tô
Từ, cái đầu cực lớn cọ xát Tô Từ. Tô Từ bị chà phải lui về phía sau hai
bước, lại sờ sờ đầu lão hổ.