Thú
Chương 9 : Bạch hổ
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Tô Từ bị dọa đến nín thở. Đặc biệt khi thấy nó đang từng bước ừng bước
đi về phía nàng, nàng sợ đến dựng cả tóc gáy, sống lưng là một tầng mồ
hôi lạnh.
Bước đi của lão hổ chẳng hề lớn, thậm chí còn hơi hơi
mang điểm lảo đảo, sau đó ngừng tại trước mặt Tô Từ, gục xuống, đôi mắt
màu vàng cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Hình thể lão hổ khổng
lồ, cứ như vậy nằm xuống, cũng vẫn không thấp hơn so với Tô Từ. Thân thể Tô Từ cứng ngắc, hàm răng không ngừng va vào nhau run lập cập, trong
tay nắm chặt chủy thủ, cái này đã vượt qua khả năng phạm vi thừa nhận
của nàng, đôi mắt nàng đỏ lên vì sợ hãi, cơ hồ muốn mất đi lý trí sẽ đâm chủy thủ vào lão hổ.
Sau đó nàng có thể bị phản công, lão hổ sẽ một ngụm cắn đứt cổ nàng?
Lão hổ gục xuống cũng không có bất kỳ động tác nào nữa, Tô Từ cảm thấy
chính mình thực sắp khống chế không nổi. Đột nhiên nhắm mắt lại thở sâu, tay trái hung hăng véo vào bắp đùi muốn chính mình tỉnh táo lại. Nếu
theo tình huống bình thường mà nói, vừa mới kết thúc một trận chiến kịch liệt, trên thân còn mang vết thương, lão hổ tuyệt đối sẽ không khoan
dung với bất kỳ sinh vật nào tiếp cận nó vào lúc này.
Nhưng hiện tại nàng không chỉ còn hoàn hảo vô khuyết đứng tại chỗ, thậm chí lão hổ này còn chủ động đi tới… Có nghĩa là nó sẽ không cắn nàng sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Từ khôi phục lại một chút lý trí.
Tô Từ mở to mắt, liền thấy bạch hổ hô hô thở phì phò, cúi đầu đem vật gì
đó ngậm trong miệng đặt dưới chân nàng, sau đó duỗi ra chi trước rõ ràng đã bị con trăn quấn quanh qua có vết máu trên da lông màu bạch, nó dùng chi trước kéo kéo nàng một chút.
Tô Từ quơ quơ thân thể, xem lão hổ đưa nàng cái gì, thì ra là một nhánh cỏ nho nhỏ.
Cây cỏ sao?
Cây cỏ!… Tô Từ cảm giác thần kinh mình có điểm không đủ dùng, ngẩng đầu
nhìn vài nhánh cỏ đã được đắp trên vết thương ứ máu của bạch hổ, nàng
không xác định cho lắm nên cất tiếng hỏi, “Ngươi muốn ta đi kiếm loại lá cây như thế này cho ngươi sao?”
Lời vừa nói ra chính nàng cũng cảm thấy vớ vẩn.
Sau đó nàng liền thấy bạch hổ nháy mắt một cái, rất giống một bộ dáng nghi
ngờ không hiểu nàng nói gì, chi trước lại kéo kéo nàng một chút. Lần này có dùng một chút sức, Tô Từ bị nó đẩy đế xoay cả người, lảo đảo tiến về phía trước hai bước.
Tô Từ xoay người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn lão hổ, sau đó thăm dò làm bộ như cất bước đi khỏi.
Không phản ứng.
Nhưng lúc Tô Từ lại muốn cất bước tiến về phía trước, lão hổ lại thấp gầm nhẹ, đem phiến lá cây đẩy đẩy về hướng Tô Từ.
Cho thêm vài nhánh củi vào lửa, sau đó mới cầm lấy một ba lô khác, cầm cái
bọc nylon đựng thịt lần trước, nàng không nỡ bỏ đã giặt sạch để dùng
lại, nàng đem hơn phân nữa thịt bao lại, tại mặt đất cách đống lửa không xa nàng dùng chủy thủ đào một cái hố nhỏ chôn thịt xuống.
Nàng
thực sự sợ dã thú có thể nghe mùi thịt chạy qua tới, chôn dưới đất dù
sao cũng có điểm ngăn trở. Hơn nữa, thịt chôn trong đất so với để ngoài
không khí lâu hư hơn một chút.
Phần thịt trăn còn để bên ngoài,
Tô Từ cầm nhánh cây xuyên lên phóng ở trên lửa nướng, chỉ thừa lại một
khối nhỏ, dùng nấu canh uống.
Về phần ba lô cùng quần áo lây
dính mùi máu tanh, Tô Từ cũng chôn chúng xuống đất, đợi ngày mai đi dòng suối nhỏ thuận tiện giặt cái sạch sẽ luôn. (*mai bốc lên chắc tanh dữ
đa, khổ thân “cô bé”)
Vì sợ hãi có dã thú nghe mùi máu chạy tới
đây, đống lửa thiêu thật sự lớn, khối thịt trăn ở trong lửa phồn thịnh
vang lên, thỉnh thoảng nhỏ giọt nước (*chắc là mỡ trăn) xuống đống lửa,
làm đống lửa cháy càng mạnh.
Tô Từ bị kích được nước miếng không ngừng chảy, nghĩ nghĩ, đi đến thạch bích râm mát, đem dã hành lá treo
tại đây cầm xuống, vò nát dã hành lá đến chảy nước chan lên thịt trăn.
Nếu là trước kia, muốn lấy nước từ dã hành lá là không thể, nhưng ở chỗ này, chỉ cần hái nhiều dã hành lá là có thể.
Hương vị thịt trăn, cộng thêm mùi hương dễ ngửi của dã hành lá, không đợi
thịt trăn nướng đến vàng óng, Tô Từ liền nhịn không được cầm một khối,
cũng không ngại còn đang nóng, dùng chủy thủ cắt một khối nhỏ bỏ vào
trong miệng hoàn chỉnh nuốt vào.
Con trăn này không biết đã sống bao lâu, nhưng thịt của nó lại non mịn trơn mềm, tuy rằng không có muối vẫn là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng mấy ngày này vị giác của Tô Từ bị cường ép phải miễn cưỡng quen với những ngày không có muối, hơn nữa lại có hương vị của dã hành lá, Tô Từ chỉ cảm thấy, món này quả thực chính
là mỹ vị ngon nhất trên thế giới.
Ăn thịt trăn đến no căng cả
bụng, Tô Từ thỏa mãn đi ra bên ngoài lượm bó củi xem như là đi một vòng
cho tiêu thực, lại hái trên 2 loại trái cây nàng đã xác định có thể ăn
được, tất cả mang về sơn động.
Lúc này cũng đã hoàng hôn.
Lại là một ngày sắp đi qua. Tô Từ cầm lấy trái cây nhìn trời, sau đó bước nhanh đi trở về sơn động.