Thú

Chương 8 : Hổ vs Trăn

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Sơn động này tuy rằng rất lớn, nhưng chẳng hề sâu, càng vào bên trong càng nhỏ hẹp.



Tô Từ nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân sơn động này không bị dã thú chiếm

làm sào huyệt, dù sao sinh vật ở nơi đây con nào cũng có thân hình to

lớn cả.



Trong động là một mảnh tối đen, một tay Tô Từ đã bị

thương nên cũng chỉ có thể cầm cây đuốc bằng tay phải, cố hết sức quan

sát trong động.



Phía dưới thạch bích có một đám động vật có kích thước tương đương con muỗi ở đây, tốc độ chẳng hề nhanh, lại rất sợ

lửa, khi Tô Từ cầm cây đuốc tiến tới, mấy con vật này lập tức kinh hãi

bay tán loạn, có mấy con bay trúng cây đuốc bị chết cháy, mấy con còn

lại rất nhanh như một tổ ong bay ra sơn động.



Sợ lửa như vậy, nên chúng không có tính uy hiếp.



Dùng cây đuốc đốt cháy mấy cái tổ phía dưới thạch bích mà chúng đã lưu lại, Tô Từ hưng trí bừng bừng tiếp tục thăm dò.



Rất nhanh nàng phát hiện tại chỗ sâu trong sơn động có một khe đá, cửa vào

khe đá này rất nhỏ, ngay cả nàng muốn vào cũng phải nghiêng thân thể mới vào được, sau khi vào trong khe đá này, nàng quan sát thấy không gian

trong đây đại khái rộng chừng 3 hoặc 4m2 và thạch động này hoàn toàn

phong bế (*rất kín, chỉ có 1 khe đi vào). Nơi này tuy rằng trải rộng,

nhưng cũng không có nhìn thấy vết tích từng có động vật ở trong này, xem ra chúng nó chẳng hề thích tảng đá, càng có khuynh hướng thích thổ

nhưỡng ẩm ướt.



Bất quá chính nàng lại chiếm được tiện nghi như vậy.



Khi Tô Từ vào đến trong này, tự nhiên trong đầu nàng nghĩ, nếu nàng chọn

nơi này làm nơi trú thân và muốn đề phòng dã thú, thì nàng chỉ cần bịt

kín cửa khe thạch động là được, nơi đây hiển nhiên sẽ trở thành một

phòng ngủ an toàn.



Nhân sinh quả nhiên vẫn là có họa thì cũng có phúc. Tô Từ cười mặt mày cong cong, lòng hăng hái mười phần thừa dịp

trời chiều còn chưa hạ xuống, ra bên ngoài lượm rất nhiều bó củi kéo về

trong động, chuẩn bị qua đêm.



……



Nơi ở đã có, an toàn đại khái cũng không ngại.



Tô Từ bắt đầu nhìn thẳng vào một vấn đề quan trọng khác: Là thức ăn.



Qua một đêm trong sơn động, sáng hôm sau Tô Từ ăn lót dạ một chút, sau đó

ra ngoài tìm rất lâu mới tìm được một tảng đá vừa ý, cố hết sức lôi nó

về ‘phòng ngủ’ dùng nó làm cửa.



Sau đó lại tách riêng 2 cái ba

lô ra, một cái dùng để đựng mấy thứ quan trọng như nước, thức ăn, thuốc

men, sau đó đeo trên lưng, những thứ khác không cần mang theo thì bỏ vào trong ba lô kia, để tại trên tảng đá trong ‘phòng ngủ’. Sau đó mới ra

ngoài sơn động tìm thức ăn.



Khu rừng lớn như thế này chắc chắn là có thứ có thể ăn được.



Nàng cũng không thể chỉ nhìn mấy thực vật trong đây, không dám ăn mà bị đói chết đi.



Nếu như Tô Từ có đầy đủ thức ăn, đầy đủ nước, nàng thà rằng mỗi ngày co đầu rút cổ ở trong sơn động không muốn ra ngoài vì rừng rậm nguyên thủy này khiến nàng trải qua một ký ức quá khủng bố, nhưng hiện thực là… nàng

không thể.


Tô Từ cơ hồ là bịt tai trộm chuông che chở đầu, nghe kịch chiến thời xà cùng hổ tiếng kêu, động cũng không dám động.



Cũng không biết rõ bao lâu sau, tiếng vang mới chậm rãi yếu xuống.



Tô Từ ôm đầu ngồi xổm rất lâu, mới cẩn thận dè dặt bò đi ra, trốn tránh tại phía sau cây xem một mảnh hỗn độn lùm cây.



Con trăn ngay tại trong mắt Tô Từ lúc này cơ hồ là cùng một dạng với con

lần trước, nàng cũng không biết rõ con này có phải là con lần trước tập

kích, ăn một số người trong nhóm du lịch của nàng không, mà con bạch hổ

kia Tô Từ cũng nhận ra.



Dù sao dã thú có da lông màu bạch sắc tại trong rừng quá hiếm thấy.



Tuy rằng trận chiến đấu nảy lửa đã kết thúc, nhưng bởi vì liên quan đến uy

áp của dã thú cường hãn, nên cũng không có con nào ra tranh cướp thực

vật, chung quanh vẫn hết sức an tĩnh.



Đúng rồi thực vật.



Trước khi trận đấu còn chưa kết thúc, nàng liền xem ra, trên thân của con

trăn và cả bạch hổ đều có vết thương, hẳn là lưỡng bại câu thương. Hai

cỗ dã thú thi thể… Thịt! Có nghĩa là nàng sắp có thức ăn!



Tô Từ

biết rõ lấy chính mình bản sự, muốn ăn thịt là rất khó… Hiện tại không

cần nàng đi tranh với mấy con dã thú khủng bố, trong khoảng thời gian

ngắn cũng sẽ không có dã thú tới đây cùng nàng tranh đoạt thức ăn.



Chúng (*thức ăn: trăn + bạch hổ) cách nàng không xa, chỉ cần nàng dám tiến

lên, có lẽ liền có thể thuận lợi cắt lấy một khối thịt đủ cho nàng ăn

được mấy ngày.



Đi, hay là không đi.



Xem lùm cây là một mảnh yên tĩnh, Tô Từ chỉ do dự vài giây, cắn chặt răng cầm lấy chủy thủ liền tiến lên.



Dù sao muốn có ăn nàng mới có thể sống sót. Mà một cơ hội dễ dàng giành được thức ăn đến tay rất khó có lần thứ hai nha.



Tô Từ chém một nhánh cây rất dài, muốn tiến một bước nàng phải gõ về phía

trước rất lâu. Nếu một trong hai con dã thú còn sống, bị nàng như vậy

quấy nhiễu, thế nào cũng sẽ phát ra động tĩnh.



Như thế nàng khẳng định sẽ không chút chần chờ xoay người chạy trốn.



Nhưng một tia động tĩnh cũng không có. Thậm chí, Tô Từ còn có cảm giác nhánh

cây đã chạm vào trên thân một con dã thú, nhưng lùm cây vẫn an tĩnh như

cũ.



Tô Từ mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh đến chiến trường hỗn độn lúc nãy.



Đầu tiên đập vào mắt Tô Từ chính là thi thể một con trăn, miệng vết thương

trên thân nó còn đang đổ máu. Nàng vô ý thức quay đầu bốn phía định tìm

thi thể bạch hổ đánh giá.



Lúc này ánh mắt nàng lại chạm đến đôi mắt nàng đã gặp qua, một đôi mắt màu vàng.