Thú
Chương 16 : Nguyên nhân rụng lông
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Bất ngờ không phòng ngự, Tô Từ bị bạch hổ đè lên tay, cả thân người lảo
đảo ngã xuống đất, nàng vốn cảm thấy rất tức giận, nhưng nàng thấy đôi
mắt màu vàng của bạch hổ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, tràn đầy khẩn trương lo lắng, sau đó rất nhanh trong đầu nàng liền nghĩ đến một
chuyện, nàng đẩy đẩy bạch hổ, ra hiệu cho nó đứng dậy, sau đó dùng diệp
tử lau đi quả trái cây nát bấy dính trên tay.
Giờ nghĩ lại, lúc nàng hái quả trái cây mọng nước đó, bạch hổ liền nhìn nàng một cách khó hiểu, quả trái cây này chắc là có độc.
“Trái cây này có độc, không thể ăn, có phải không?” Tô Từ vừa hỏi vừa cầm quả trái cây đó, làm động tác như muốn bỏ vào miệng ăn, bạch hổ lập tức gầm nhẹ xông tới.
Tô Từ nhanh chóng ném quả trái cây mọng nước
xuống đất, sau đó lại cầm trái cây có màu xanh mà nàng hái cùng lúc với
trái cây mọng nước kia, dưới ánh nhìn chằm chằm của bạch hổ, Tô Từ lại
thử làm động tác như muốn ăn trái cây màu xanh kia, lúc này nó lại không có phản ứng gì.
Bạch hổ có thể nhận ra quả trái cây mọng nước là có độc, cho nên mới bổ nhào qua nàng khi nàng giả bộ như muốn ăn quả đó.
Tô Từ cắn một ngụm trái cây màu xanh, mùi vị chua chát liền truyền tới đầu lưỡi, chua đến nỗi nàng nhíu mày run rẩy.
Trong tâm lại thấy kỳ quái, lão hổ mà cũng có thể nhận biết trái cây nào có thể ăn hay không thể ăn sao?
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu nàng một chút, rất nhanh sau đó, Tô Từ
liền quay sang nhìn bạch hổ với cặp mắt sáng ‘lấp lánh ánh sao’.
Này có nghĩa là nàng có thể tùy tiện hái bất kỳ trái cây nào trong khu rừng này à nha. Nếu như bạch hổ quả thực có thể phân biệt các loại trái cây
có thể ăn hay không thì lương thực được giải quyết rồi a. Có thể nhận
biết được nhiều loại càng tốt, lúc trời vào đông cũng căn bản không phải lo vấn đề lương thực.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ lập tức đứng
dậy, khều khều bạch hổ, vẫy tay đi ra sơn động, nàng quyết định đi ra
bên ngoài tìm dã quả thí nghiệm.
Lần này bạch hổ hiểu rồi Tô Từ
hái mấy loại trái cây này là để ăn, cho nên Tô Từ không cần để trái cây
đến bờ môi như trước nữa, một khi nàng cầm lên trái cây có độc nó lập
tức gầm nhẹ lên.
Ngay từ đầu Tô Từ còn cẩn thận dè dặt bạch hổ
có thể sẽ lẫn lộn giữa trái cây có độc và không có độc do nàng không
ngừng thay đổi các loại trái cây khác nhau, nhưng phối hợp với nó được
một lúc, nàng thấy khi nàng tiến tới một cây ăn quả nếu bạch hổ không bổ nhào qua có nghĩa là trái cây này có thể ăn.
Lông mày Tô Từ lại nhíu lại, nghiêng đầu nhìn bạch hổ đang híp cặp mắt màu
vàng, quẫy quẫy đuôi trong nước với bộ dáng hưởng thụ, Tô Từ cảm thấy
chính mình giống như gần hiểu ra vấn đề gì đó.
Không khỏi hồi
tưởng lại tập tính mà nàng biết rõ của lão hổ. “Để xem nào, là động vật
ăn thịt, sống một mình, trời nóng nực lão hổ sẽ thường xuyên ở trong
nước nghỉ mát…”
Tô Từ đột nhiên lại nghĩ đến thời điểm bạch hổ
bắt đầu rụng lông, chính là đoạn thời gian nàng bị hoa ăn thịt người cắn phải dưỡng thương trong sơn động. Trong khoảng thời gian này, cơ hồ mỗi ngày bạch hổ đều trông chừng chăm sóc nàng, đừng nói là ngâm mình trong nước, ngay cả muốn ra ngoài săn mồi cũng khó có thể đi, trôi qua mấy
ngày như vậy một thân da lông bạch sắc cũng có biểu hiện rụng bớt, hơn
nữa lúc trở về sơn động cũ, nó lúc nào cũng bồi tại bên người nàng, nằm
trong sơn động hoặc đi ra ngoài một chút. Cho nên, mỗi lần tắm rửa nó
cũng kì kèo mè nheo không chịu lên bờ.
Tô Từ phán đoán, bạch hổ
rụng lông hẳn là không phải bị bệnh, quả thật là do thời tiết quá nóng,
rụng lông là phản ứng tự nhiên của cơ thể ứng đối với tình huống loại
này. Chỉ là, nếu ấn theo lẽ thường mà nói, bình thường lão hổ sẽ tự mình tìm nơi thanh lương, mát mẻ trong loại thời điểm nóng bức như thế này
để nghỉ mát, không có con nào như nó vì coi chừng nàng mà phải chịu đựng nóng bức đến nỗi bị rụng lông.
Nghĩ đến hai ngày này nó bị rụng lông quá nhiều là bởi vì thời tiết nóng bức, mà nó lại thường xuyên bồi nàng ngốc ở trong sơn động.
Xét đến cùng, vẫn do nóng mà ra.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ chỉ cảm thấy nhãn tình chua xót đau đớn lắm lắm.
Không ai nhè nhẹ chải lông cho nó, bạch hổ lại quay đầu, đầu chà tới đây thúc giục Tô Từ, Tô Từ nháy mắt mấy cái, nhìn vào đôi mắt màu vàng của bạch
hổ, nghiêm túc nói, “Về sau, ta sẽ kêu ngươi là… Tiger đi. Được không?”
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy trong đầu xẹt qua tên của chủng loại giống nó ở địa cầu nhưng có cảm giác vũ nhục nó nếu dùng tên này, cuối cùng nàng
lấy tên của lão hổ phát âm bằng tiếng Anh cho nó.
Bạch hổ tự
nhiên nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng vẫn là có thể biết rõ nàng hiện tại kích động hơn so với bình thường, không khỏi quăng hạ cái đuôi, cổ
họng trong thấp gầm nhẹ, giống là tại hỏi thăm Tô Từ làm sao vậy.
Tô Từ cười cười, xoa xoa lỗ tai ướt dầm dề của lão hổ kêu, “Tiger.”