Thú
Chương 17 : Chuyển nhà
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Từ sau khi biết rõ nguyên nhân bạch hổ rụng lông, Tô Từ liền bắt đầu suy xét.
Trước khi chuyển nhà có rất nhiều việc cần chuẩn bị như nước, thức ăn dự trữ, để phòng trường hợp Tiger đột nhiên bỏ lại nàng trên đường thì nàng
cũng không đến nỗi chịu đói khát.
Còn phải chọn kỹ phương hướng
nữa, nghĩ xem phương hướng nào thích hợp trú ngụ trong mùa hè, phương
hướng nào có nhiều con mồi sinh sống, những việc này nếu có thể cùng
bạch hổ bàn bạc và để nó làm chủ khẳng định là biện pháp tốt nhất, nhưng Tô Từ đã thử cùng nó khoa tay múa chân rất lâu, nhưng bạch hổ vẫn nhìn
nàng một cách khó hiểu, phỏng chừng năng lực diễn tả bằng tay chân của
nàng quá tồi rồi.
Cuối cùng Tô Từ cũng chỉ có thể buông tha cho, nhưng nghĩ lại, hiện tại cũng nên là lúc thăm dò khu rừng rậm này rồi,
nàng cũng không đi phí tâm tư chờ bạch hổ hiểu những gì nàng muốn biểu
đạt nữa, trên đường đi rất có thể tìm ra nơi ở tốt, nhưng vấn đề ở đây
là nàng phải dự trữ thật nhiều nước cùng thức ăn.
Về phương diện an toàn, tuy rằng có bạch hổ ở bên cạnh, sự an toàn của tính mạng cũng
không cần quá khẩn trương, lo lắng, tuy rằng đã trải qua sự kiện hoa ăn
thịt người lần trước, nhưng nàng cũng không thể cứ như vậy mà co đầu rút cổ hoài được, không thể cứ ỷ lại vào bạch hổ hoài như thế, nếu muốn
sống nơi này nàng phải làm quen với sinh hoạt ở đây.
Một số loại không quá mạnh nếu có thể đối được nàng cũng nguyện ý, những con dã thú lợi hại khác nên để cho Tiger đối phó là tốt rồi, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt nàng có thấy vết thương trên người nó, nhưng những lần đi săn
sau trên người nó cũng không đã bị tổn thương nào nữa.
Tô Từ nghĩ trong khu rừng này, động vật có thể uy hiếp đến Tiger khẳng định là có, nhưng cũng sẽ không nhiều.
Điều nàng luyến tiếc là các cạm bẫy nàng đã thiết xung quanh sơn động.
Aizzz! Nàng phải mất sức ‘chín trâu hai hổ’ (*mất rất nhiều công sức)
mới làm ra được, nhưng vẫn chưa kịp sử dụng đã phải chuyển nhà, cuối
cùng nàng vẫn chỉ có thể tự an ủi mình, xem như là luyện tập tay nghề
đi.
“Tiger, chúng ta đi.” Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Tô Từ đứng
tại trước cửa sơn động nhìn rất lâu, sau đó mới thở dài, vác trên lưng
ba lô kêu bạch hổ cùng nhau rời đi.
Khu rừng rậm này đối với Tô
Từ mà nói rất là xa lạ, nhưng nàng minh xác mục đích của mình là muốn
thăm dò khu rừng này phải chăng có điểm cuối. Vì vậy, nàng chọn đường đi dọc theo con sông, hướng hạ du mà đi.
Có lẽ bởi vì đi dọc theo
nguồn nước, trên đường đi Tô Từ gặp rất nhiều dã thú cùng chim chóc. Có
lông của lão hổ, Tiger cũng bởi vì nàng đột nhiên tập kích đau rống lên
một tiếng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Rơi choáng váng đầu,
hoa mắt, Tô Từ lập tức xoay người đứng lên nhanh chóng an ủi nó, sau đó
mới lại bò lên lưng nó, cẩn thận dè dặt nằm sấp tại trên lưng nó.
Không cần lại bị liên lụy vì tốc độ của Tô Từ, tốc độ của Tiger tự nhiên tăng nhanh rất nhiều, thân hình Tiger to lớn như vậy, Tô Từ rất nhanh chóng
quen thuộc cảm giác ngồi trên lưng lão hổ quan sát bốn phía, trong tâm
phỏng đoán tốc độ này đối với Tiger mà nói vẫn chậm, dù sao trên lưng
Tiger không có cái gì nắm để cố định thân thể, một khi nó muốn tăng tốc
độ, nàng cũng chỉ có thể nằm xuống níu chặt da lông trên gáy nó cố định
chính mình .
Lão hổ vốn là chúa sơn lâm, hoạt động tại trong
rừng động tác lưu loát được giống là nghệ thuật, hơn nữa hiện tại Tô Từ
cũng có thể xem như đang ngồi trên cao có thể nhìn xa, ngắn ngủn một
buổi sáng, trên đường đi Tô Từ đã thấy mấy sơn động làm nơi trú ngụ rất
tốt, nhưng bởi vì mấy sơn động đó khó có thể phòng ngự hoặc không gian
quá chật, rất nhiều nguyên nhân nàng phải bỏ qua chúng.
Chỉ tính sơ sơ thôi mà hôm nay bọn hắn đã đi rất nhiều so với ngày hôm qua cực nhọc đi đường.
Ngâm mình trong suối nước trong cùng Tiger hơn một giờ để tránh thoát nhiệt
độ lên cao vào giữa trưa, Tô Từ liền đứng dậy mặc quần áo, chỉnh lý vật
quyết định đi tiếp.
Trên thân Tiger còn dính nước, Tô Từ vốn
muốn đợi cho da lông nó khô mới leo lên, nhưng Tiger lại chủ động gục
xuống, con ngươi màu vàng nhìn Tô Từ, gặp nàng thật lâu không đi lên,
đầu nó liền tiến lên dụi dụi vào nàng như làm nũng.
Tô Từ leo
lên, lại phát hiện phương hướng mà Tiger đi đã không thuận theo hạ du
con suối, mà là mang nàng chạy sâu vào trong rừng. Tô Từ nhíu mày, bàn
tay vỗ vỗ bạch hổ hai cái, ý muốn bạch hổ dừng lại.
Nhưng lần
đầu tiên Tiger không nghe lời nàng, nó không ngừng chạy lên phía trước.
Trên đường không ngừng có nhánh cây hoặc bụi cây đánh tới, nghĩ đến
Tiger sẽ không hại nàng, Tô Từ liền nằm sấp trên mình nó tránh né này đó nhánh cây.