Thú
Chương 18 : Nhà mới
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Tô Từ vẫn đeo ba lô trên lưng, tuy rằng có ba lô che phần lưng nhưng
những nhánh cây va quẹt trên đường vẫn làm Tô Từ khó chịu, mấy lần bị
chạm mạnh suýt té xuống đất.
Với tốc độ đi nhanh như vậy trong
rừng, nếu nàng mà bị té xuống đất sẽ bị bỏ lại mất. Tóc Tô Từ đã sớm bị
nhánh cây móc vào làm bù xù cả lên, nàng vùi đầu trên lưng Tiger, chỉ có cắn răng níu lấy da lông Tiger giữ vững thân mình.
Bất quá
Tiger cũng rất nhanh liền phát hiện nó mang đến nguy hiểm cho Tô Từ, tốc độ không chỉ chậm lại, nó cũng đã ý thức tìm đường đi xuyên qua vài cây thấp bé.
Cũng không biết đã chạy bao lâu, đợi Tiger dừng lại
tay Tô Từ đã hoàn toàn cứng ngắc, chỉ có thể máy móc nắm da lông của nó. Đến lúc ngừng lại Tiger phát hiện Tô Từ chỉ ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh
yên lặng chung quanh, sau đó nàng nhẹ buông tay theo thân thể Tiger
trượt xuống đất, ngồi im lìm trên đất.
Tựa hồ là kỳ quái cho
hành vi của Tô Từ, Tiger khó hiểu quan sát nàng, không biết tại sao nàng có vẻ mệt mỏi như là nàng đã chạy một chặng đường dài chứ không phải
nó, Tiger đi xung quanh Tô Từ chuyển hai vòng, sau đó đem đầu chà chà
nàng, Tô Từ còn chưa khôi phục lại, đột nhiên bị nó chà đến chật vật quỳ rạp trên mặt đất.
Tô Từ rõ ràng cũng không để ý hành động của
Tiger, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, Tiger tại bên cạnh Tô
Từ không ngừng chà chà nàng, thấy nàng không phản ứng, nôn nóng gầm nhẹ
trong cổ họng, lại giống như là biết Tô Từ quỳ rạp trên đất là do nó chà nên cũng không dám đụng Tô Từ nữa, chỉ có thể không ngừng đảo quanh
nàng, cổ họng không ngừng kêu lớn như muốn thức tỉnh Tô Từ vậy.
Quá nhân tính hóa.
Toàn thân Tô Từ tê dại nên nàng không muốn nhúc nhích chút nào cả, nhưng vẫn mềm lòng thở dài ngồi dậy, Tiger thấy vậy đôi mắt màu vàng của nó tràn
đầy hớn hở, tiếng kêu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không đến chà
Tô Từ nữa.
Tâm Tô Từ lại mềm nhũn một chút, ra sức nâng tay xoa
xoa lỗ tai Tiger đang nằm bên cạnh để an ủi nó, đôi mắt nhìn bốn phía
đánh giá hoàn cảnh hiện tại.
Nơi này là chân núi ở một đoạn
nhai, cây cối xanh um tươi tốt mọc chung quanh đây, nơi nàng đang đứng
hiện tại là dưới chân một tảng đá cao khoảng bảy, tám thước, bên trái
chính là một cây đại thụ cao chọc trời nhìn không thấy đỉnh, mà tận đầu
tảng đá chính là đoạn nhai.
Phỏng chừng vì địa hình nơi này, nên khi có gió thổi tới, đứng dưới tàng cây cảm thấy thật mát mẻ, dù trên
thân Tô Từ toàn mồ hôi cũng chịu không được mà rùng mình, thư thái híp
mắt hưởng thụ làn gió mát. Hiện tại nàng muốn lập tức tắm rửa, sau đó
nằm nghỉ ngơi một chút.
Tiger sẽ không vô duyên vô cớ dẫn nàng
tới nơi này, Tô Từ đánh giá một hồi, liền nhìn sang Tiger. Lúc này Tiger đã đứng lên, cái đuôi tự nhiên hơi vểnh, đầu nâng lên, giống như đang
chờ đợi nàng khen ngợi nó vậy.
Tô Từ vui vẻ, kiễng chân sờ sờ da lông dưới cổ nó. Một khi Tiger đứng lên, nàng sẽ không có cách nào đụng đến đầu nó.
Tiger ừng ực trong cổ họng một chút, cúi đầu cẩn thận cọ xát Tô Từ, sau đó
hướng vách núi đi mấy bước, cũng không biết nó giẫm lên chỗ nào, tóm lại chỉ mấy bước nhảy đã biến mất giữa vách núi cheo leo.
Hết thảy
những thực vật nơi này Tô Tô có biết một chút ít, giống như những cọng
dây leo này vậy, có lẽ bởi vì khí hậu nơi này rất thích hợp cho thực vật sinh trưởng, tóm lại vách núi bò đầy dây leo, nếu như không phải có
nhiều chỗ vẫn lộ ra màu xám trắng mặt đá, Tô Từ cũng sẽ không biết một
đám xanh mượt kia là dây leo.
Lúc nãy Tô Từ nhìn không chớp mắt
theo Tiger, lại thật sự không phát hiện nó biến mất ở nơi nào. Thẳng đến một đầu bạch sắc đột ngột xuất hiện trong một mảnh màu lục, Tô Từ mới
biết đó là thân ảnh của Tiger.
Ngay sau đó, đôi mắt Tô Từ liền
sáng lên. Nàng nghĩ đến có một loại khả năng, Tô Từ lập tức cảm thấy
trí. (*Ayy nãy giờ không hiểu sao chị lại nhớ lại đốt lửa ở đất trống,
giờ mới hiểu, chắc chị định đào một cái hố đất chuyên dùng để nhóm lửa
đó mà)
Mọi người sở dĩ có thể bỏ mặc đống lửa vẫn cháy trong mấy ngày thậm chí là một tuần, điều kiện trước tiên là đống lửa này vẫn ở
trong tầm mắt của bọn họ, hơn nữa chung quanh phải trống trải, không có
chất dẫn cháy.
Mà hiện tại nàng đang đào hố đất như vậy cũng
không giải quyết được gì, do chung quanh đây toàn bộ là cây cối rất dễ
cháy, hơn nữa buổi tối nàng phải về sơn động để ngủ thì ai canh chừng
không cho lửa cháy lan ra ngoài, hơn nữa có chút động vật có lực công
kích quá nhỏ được Tiger ngầm cho phép tiến vào phạm vi lãnh địa của nó,
lỡ như không may chúng hiếu kỳ đùa bỡn đống lửa này… Rừng rậm phát hỏa,
hậu quả sẽ nghiêm trọng thê thảm.
Nếu như bởi vì nàng thình lình nghĩ ra cái ý tưởng này mà rừng rậm bốc cháy, dù nàng với Tiger có thể
tránh thoát một kiếp hay không, nàng cũng sẽ áy náy sống không dễ chịu
chút nào.
Hơn nữa, nàng không muốn vì như vậy mà tổ (*nơi ở) của nàng và Tiger cũng bị hủy diệt.
Nghĩ đến điểm này, Tô Từ như trút giận đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, lúc này lòng bàn tay mới truyền ra cảm giác đau đớn, mở bàn tay ra xem,
nàng phát hiện lòng bàn tay bị gai xương mài đến đỏ bừng.
Tô Từ
một nửa là nhụt chí một nửa là mệt mỏi, ở trên mặt đất ngồi một hồi lâu, mới bị Tiger đi tới dùng chi trước kéo một chút, lúc này nàng mới thanh tỉnh lại.
Thôi, dù sao hộp quẹt vẫn còn có chút dầu, đợi nghĩ
được biện pháp ngăn chặn đống lửa này trở thành ngọn nguồn gây nên hỏa
hoạn trong rừng, lúc đó mới tính tiếp đi.
Tô Từ than thở, đứng
lên đập đập đống lửa, lại lấy bình nước từ trong ba lô ra chậm rãi rót
nước, dập tắt đống lửa, bởi vì không yên tâm nên Tô Từ cũng đổ nước vào
đống lửa trong cái hố nàng vừa đào, sau đó mới leo lên lưng Tiger.
Lên huyệt động, Tô Từ phát hiện cửa vào thế nhưng mang điểm màu trắng bàn
bạc. Nguyên lai là do ánh trăng chiếu xuống, chỉ là lúc ở dưới đất bị
cây cối ngăn trở tầm mắt không thấy, hiện tại vừa đến chỗ cao, ánh sáng
màu bạc này làm cho tâm hồn con người ta thư thái lắm lắm.
Tô Từ ghé trên thân Tiger, đôi tay mở ra ôm cổ nó nói, “Tiger, nếu không, chúng ta ngủ bên ngoài đi.”
Tiger vừa nghe đến hai chữ ‘Tiger’, lập tức quay đầu lại nhìn Tô Từ, cổ họng
dường như thấp gầm nhẹ khó hiểu, đồng tử màu vàng ở dưới ánh trăng xinh
đẹp lắm lắm. Nhưng rất nhanh, nó liền gánh Tô Từ đi vào huyệt động, càng chạy càng sâu, rất nhanh ánh sáng bàn bạc liền bị triệt để ngăn cách ở
sau người.
Tô Từ thở dài, câu nói vừa rồi bất quá là thuận miệng nói, liền tính Tiger có thể nghe hiểu, nàng cũng sẽ không thật sự ngủ
tại bên ngoài sơn động, nhượng chính mình bại lộ tại hoàn cảnh nguy
hiểm. “Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Trong sơn động tối đen một
mảnh, thấy Tiger vừa dừng lại, Tô Từ lần mò bò xuống, ngẩng đầu thấy
Tiger hai mắt Tiger phát ra u quang mũi nhọn trong hắc ám, duỗi tay mở
ra ba lô, lần mò đem tấm bạt đã không còn dùng được bao nhiêu trải xuống dưới đất, sau đó Tô Từ liền nằm xuống ngủ.
Gặp nàng nằm xuống,
Tiger đang gục xuống đứng cách nàng hai bước xa, lập tức đứng dậy đi hai bước hướng Tô Từ, ghé vào bên cạnh nàng, da lông trên bụng nó cũng có
thể trát đến trên mặt Tô Từ.
Ngày mai vẫn là sẽ bị nóng đến ra một thân mồ hôi đi.
Tô Từ thở dài, không lên tiếng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Tuy rằng đây là
huyệt động trước kia của Tiger, cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm, nhưng có Tiger ở bên người, nghĩ vậy vừa khẽ vươn tay liền có thể đụng tới
nó, Tô Từ liền cảm thấy chính mình an toàn rất nhiều.