Thú
Chương 24 : Nhân tính vặn vẹo
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Đại khái gần hai mươi phút, nam nhân kia đứng lên rời khỏi thân người Lý Ngọc, tiện tay ngắt lấy diệp tử xoa xoa dưới thân hắn, sau đó cúi đầu
nói câu gì đó với Lý Ngọc, rồi mặc quần vào đi xa.
Mà Lý Ngọc
thì cứ giữ nguyên tư thế giương ra tứ chi mà nằm như vậy, không chút nào e ngại mình đang một thân lỏa thể. Không có quần áo và thân thể nam
nhân che đậy, lúc này Tô Từ mới thấy, cái bụng vốn bằng phẳng của Lý
Ngọc đã hơi gồ lên một chút, không biết có phải hay không đang mang
thai.
Ngay cả một nam nhân đã có lão bà (*vợ) cũng có thể quang
minh chính đại cùng nàng ta dây dưa nhau dưới ánh mặt trời (*ban ngày
ban mặt xxoo). Tô Từ có thể tưởng tượng được Lý Ngọc đã trải qua một
cuộc sống như thế nào trong thời gian qua.
Sớm biết rõ như vậy… Lúc trước nàng ta vì cái gì không cùng nàng cùng nhau đi?
Tô Từ cắn răng, nghĩ đến lúc trước nàng bị Lý Ngọc dụ đến chỗ hẻo lánh,
lại nghĩ đến bàn tay bẩn thỉu của tên họ Lý mò mẫm trên cơ thể nàng, hô
hấp của Tô Từ không ngừng dồn dập lên, thẳng đến thanh âm gầm nhẹ vì đau của Tiger truyền tới, Tô Từ mới phát hiện mình chính đang nắm chặt lấy
da lông của Tiger, vội buông tay ra, lấy lòng vuốt ve nhúm da lông bị Tô Từ nhu thành một đoàn.
Lúc này, Lý Ngọc đang bò dậy từ trên mặt đất, thân hình có chút lảo đảo, lung tung mặc quần áo vào, lại ngồi
dưới cây diệp tử không nhúc nhích. Bị lá cây che tầm nhìn, Tô Từ không
thể thấy được biểu tình hiện tại của nàng ta, nhưng chỉ cảm thấy bi ai.
Con đường nhỏ phía trước đột nhiên có động tĩnh, Tô Từ nhìn thoáng qua thấy Chu Lập, thân hình của hắn đen gầy hơn trước, đang cùng Trần Phong
khiêng một con thỏ mập mạp, nhanh chóng đi về phía huyệt động.
Rất nhanh, Lý Ngọc đang ngồi dưới tàng cây liền thấy 2 người kia, đôi mắt
liếc thấy con thỏ trên tay bọn họ liền mỉm cười, vội đứng lên sửa lại
quần áo trên người, cùng họ đỡ xuống con thỏ, thỉnh thoảng giúp đỡ họ
làm chút chuyện nhỏ.
Mà nam nhân lúc nãy ‘hoạt động’ trên thân
Lý Ngọc đang kéo một bó củi đi tới, vừa nhìn thấy con thỏ để trên mặt
đất không khỏi vui vẻ hẳn lên.
Tô Từ ngồi trên ngọn cây, xem bọn họ vừa cười vừa xử lý con mồi, lại đem ánh mắt dời lên thân người của Lý Ngọc.
Tóc Lý Ngọc bây giờ chỉ lung tung cột phía sau ót bằng một cọng dây thun,
do không có bột giặt, quần bò trên người nàng ta cũng bẩn không thua gì
của Tô Từ. Thân trên nàng ta mặc một cái áo sơ mi của nam nhân, không có nội y (*áo ngực), áo của nam nhân quá lớn so với thân thể nàng ta, nên
nàng ta vừa động một chút cảnh xuân liền lộ cả ra ngoài, nhưng Lý Ngọc
lại không hề e dè, mà 3 nam nhân bên cạnh cũng giống như là đã thói quen với chuyện như vậy, lúc tay chân rảnh rỗi còn ngẫu nhiên duỗi tay vỗ vỗ mông Lý Ngọc hoặc kháp (*niết, nhéo) ngực nàng ta.
Lý Ngọc cũng chỉ là giả vờ giận nỗi mắng một tiếng, cũng không có động tác ngăn cản
hay gì cả. (*ay da, tội nghiệp con bé, sống nhờ vào người khác khổ vậy
đó a).
Tô Từ lại nghĩ đến bộ dáng lúc Lý Ngọc cùng nam nhân
‘sweet heart’ mập mạp của nàng ta vừa gia nhập đoàn du lịch, trên thân
mặc một bộ quần áo hàng hiệu thích hợp cho các hoạt động leo núi, trên
mặt trang điểm tinh xảo, móng tay được sơn vẽ rất tinh tế, làn da mềm
mại non nớt, vừa nhìn đã biết nàng ta chưa từng nếm trải qua đau khổ, là loại người chỉ biết hưởng lạc.
“Đúng, lần sau lúc
nàng ta tới, các ngươi phải nỗ lực tranh thủ trước mặt nàng. Bất quản
như thế nào, sử cái gì thủ đoạn, chỉ cần thân thể nàng ta ở lại chỗ này, chúng ta liền sẽ không phải sống trong tình cảnh nguy hiểm nữa rồi. Đến lúc đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn làm cái gì thì làm cái đó,
tuy rằng vẫn thua kém cuộc sống hiện đại trước kia, nhưng so với cuộc
sống hiện tại, tuyệt đối tốt hơn gấp vạn lần!” Lý Ngọc tiếp tục nói, mê
hoặc nhấn mạnh câu ‘Chỉ cần thân thể nàng ta ở chỗ này’, mấy nam nhân
nghe ra được phương pháp giữ lại Tô Từ, đôi mắt liền sáng lên. (*ayy!
Lại định xxoo giữ lấy con người ta đó mà).
Chu Lập nói, “Lão hổ
nghe lời nàng ta như vậy, nên chúng ta không thể dùng sức mạnh ép buộc.” Nói xong lại nhìn sang hướng 2 nam nhân kia, “Chúng ta là cùng nhau tới đây, trên thế giới này cũng chỉ có mấy người chúng ta là đồng bạn, nữ
nhân cũng thích dựa vào nam nhân, bằng không nàng cũng sẽ không đi tìm
tới. Các ngươi cũng châm dầu đi, nếu như ai có thể làm Tô Từ cam tâm
tình nguyện lưu lại… Chúng sẽ không cần lo lắng cái gì nữa rồi.”
Lý Ngọc nghe vậy, trong tâm trong cười lạnh mấy cái, nhìn sang hướng cái cây lúc nãy Tô Từ ẩn núp.
Bị đương thành công cụ tiết dục, một khi trời tối bị mấy nam nhân ấn chặt
xâm phạm… Lúc đó, nàng chỉ có thể an ủi chính mình là nàng còn sống.
Mà cái người ‘có khí khái’ Tô Từ đã chết, đã chết rồi.
Nàng ta tuyệt đối sẽ chết vào trong bụng con dã thú, có lẽ, một ngày nào đó
nàng sẽ thấy hài cốt Tô Từ hóa thành phân cũng không chừng!
Những ngày tháng sống không bằng chết, Lý Ngọc nghĩ như vậy để an ủi tâm linh mình.
Nhưng hôm nay, lúc nàng đã người không giống người quỷ không giống quỷ, cái
người nàng vốn cho là sẽ chết, lại đứng trên cao nhìn xuống nàng với cặp mắt thương hại.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì, nàng vì không để những nam nhân này vứt bỏ nàng khi gặp nguy hiểm, nàng quyết
định bỏ đi chính mình tôn nghiêm, lòng ẩn nhẫn, mặt mũi mà lấy lòng bọn
họ. Thậm chí là mang thai, trong bụng là con ai cũng không biết rõ.
Nhưng dựa vào cái gì a! Nàng giãy dụa thống khổ như vậy, Tô Từ! Tô Từ lại có
thể đứng ở bên cạnh mắt lạnh nhìn nàng, thậm chí còn không tới cứu nàng!
Nàng ta thế nhưng không tới cứu nàng!!!
Thấy nàng bị khi nhục thành như vậy, nàng ta thế nhưng còn dám xoay người rời đi!
Tô Từ!!!!
Tô Từ!!!!
Chúng ta là cùng nhau lạc tới nơi quỷ quái này, ta đã như vậy, ngươi nếu như
cũng không tới hưởng thụ cuộc sống của ta, nếu như về sau ngươi vẫn có
thể giống như hôm nay, vẫn nhìn ta với cặp mắt thương hại và vui sướng
khi người gặp họa, như thế đối với ta không công bằng.