Thú
Chương 26 : Tô Từ bị thương
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Tô Từ cũng không biết con dã thú này thuộc chủng loại gì, đã thành
niên hay chưa, nhưng theo thời gian trôi qua, lực công kích của Tiger
dần dần không còn hung mãnh như lúc đầu nữa, mà con dã thú kia tuy có
chút chật vật nhưng dần dần đã chiếm thế thượng phong, miệng vết thương
trên thân Tiger cũng theo đó mà tăng nhiều.
Tuy rằng vết thương
cũng không đến nỗi trí mạng, nhưng máu chảy trên thân Tiger chưa từng
ngừng lại, nếu tình trạng này kéo dài, Tiger sẽ bị con dã thú kia đánh
đến chết mất thôi.
Tô Từ càng lúc càng lo lắng.
Hành
động của Tiger càng lúc càng chậm, nhiều lần hiểm hiểm tránh đi móng
vuốt sắc nhọn của dã thú, ngay cả hơi thở cũng đã trở nên nặng nhọc.
Nhưng cuối cùng, chân sau vẫn bị móng vuốt của dã thú cắt ra một khối thịt,
huyết nhục vẩy ra, Tiger bị đau, rống lên một tiếng, rốt cục chuyển từ
tiến công sang phòng thủ.
Rốt cục Tô Từ cũng trốn không nổi nữa, hung hăng cắn răng một cái, xoay người chạy đi.
Cây đuốc lúc nãy bị vứt xuống đất còn đang bốc khói, chạc cây bên cạnh đã
có chút lửa nhỏ bùng lên, không ngừng nướng cháy những chiếc lá mục trên mặt đất, lá cây vốn đang ẩm ướt bây giờ đã có xu thế nóng lên.
Tô Từ thở phào một cái, gom lá cây trên mặt đất lại chỗ ngọn lửa nho nhỏ,
đợi ngọn lửa đốt cháy lá mục, sau đó dụi cây đuốc vào đống lửa, một lần
nữa thắp cháy cây đuốc, lúc này nàng mới cầm lấy cây đuốc đi xung quanh
tìm kiếm.
Nếu như Tiger chỉ là có xu thế bị thua, Tô Từ còn có
thể chịu đựng trốn tránh ở một bên, nhưng tình thế của Tiger bây giờ rất nguy cấp, nếu tình hình không chuyển biến, con dã thú đó sẽ kéo chết nó mất.
Cũng chỉ có thể liều một phen thôi.
Tô Từ cầm cây
đuốc cẩn thận tìm kiếm trong lùm cây, khi thấy một cái cây thân cao hơn
một thước lá cây tràn đầy răng cưa, Tô Từ liền nhẹ nhàng thở ra, dúi đầu cây đuốc cắm trong bùn đất, tay cầm chủy thủ cẩn thận cắt xuống mấy cái lá hình răng cưa để lên một tảng đá kế bên.
Sau đó lại đi chung quanh tìm kiếm tảng đá tương đối bén nhọn, cầm lên tảng đá dùng lực đập nát mấy cái lá răng cưa, loại lá cây này Tô Từ tìm thấy trong lúc tìm
cỏ phòng muỗi.
Lúc đó Tô Từ cũng không biết nước ép (*nước chảy
ra khi lá bị nát) của loại lá cây này có tác dụng gì, do không cẩn thận
khẽ đụng vào, ngón tay lập tức bị sưng phồng lên, qua hai ngày sau mới
khỏi.
Khi Tô Từ thấy Tiger có nguy hiểm, không có biện pháp gì giúp đỡ, lại đột nhiên nhớ đến lá cây hình răng cưa.
Nước ép của lá cây này lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy, nếu như đem chúng nó hất vào mắt con dã thú kia… thì tác dụng chắc sẽ không tệ đâu nhỉ.
Một mảng lớn lá cây bị đập dập nát trên tảng đá, Tô Từ lại không có mang
theo đồ để đựng, lúc nãy vì thấy ba lô quá nặng lại quá cồng kềnh nên Tô đã để nó lại trong huyệt động không mang theo, cho nên lúc này trong
tay nàng chỉ còn lại thanh chủy thủ, ngoài ra không còn bất cứ vật gì
khác.
Cơ hồ cũng không nghĩ ngợi nhiều, Tô Từ liền cởi áo
T-shirt đang mặc trên người xuống, trải trên tảng đá, dùng tảng đá cẩn
thận đẩy mấy lá cây dập nát lên áo T-shirt, sau đó cẩn thận buộc lại,
mới nhanh chóng chạy về hướng ‘chiến trường’ của Tiger.
Lúc này
trên thân Tiger toàn là máu, da lông cũng đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn, nó
vẫn đang kiệt lực né tránh thế tiến công của con dã thú.
Tô Từ chậm rãi ăn, cũng không muốn nói chuyện. Nhưng
một khi Tiger gặp nàng để tay xuống, lập tức lại ngậm một trái cây đặt
trong tay nàng.
Lúc này trong dạ Tô Từ có chút đồ ăn lót dạ rồi, nàng chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng phản thủ ném xuống trái cây,
tất cả cánh tay hoành khoát lên trên người Tiger, thuận tay còn nắm lấy
da lông nó, ra hiệu nó nằm xuống bên cạnh.
Tiger bị thương tuyệt đối còn nặng hơn Tô Từ, Tô Từ tuy rằng lo lắng, nhưng nàng hiện tại
cũng chỉ có thể nằm ngay đơ, không thể vì nó xử lý cái gì, cũng chỉ có
thể tin tưởng thủ đoạn chữa thương của chính nó, dù sao Tiger một mình
sinh hoạt tại nơi này lâu như vậy, xử lý loại nguy cơ này tuyệt đối
thành thạo hơn so với nàng.
Nhớ được trên bụng Tiger có chỗ
miệng vết thương, Tô Từ cẩn thận mò lên trên bụng nó, đụng đến mấy lằn
vết thương đã kết vảy (*gần lành), sau đó nàng nhẹ nhàng thở ra.
Mà Tiger vẫn nằm xuống, để mặc cho Tô Từ lần mò trên thân nó, cổ họng vẫn
nhỏ giọng khò khè, thỉnh thoảng cúi đầu liếm liếm mặt Tô Từ đang tại
phía dưới chi trước của nó (*lão hổ nằm úp sấp trên người Tô Từ, che lại toàn thân nàng).
……
Tô Từ giật mình tỉnh ngủ mấy lần,
Tiger cũng rời khỏi thân người Tô Từ nhiều lần, nàng có thể cảm giác
thấy cứ cách một đoạn thời gian, chính mình cũng sẽ bị Tiger cẩn thận
hướng đến diệp tử tươi mới bên cạnh đẩy đi, lúc này mắt nàng cũng không
có mở nhưng vẫn phối hợp với lực đạo của Tiger lăn đi qua.
Có
chút thời điểm còn có thể cảm giác thấy Tiger lại liếm miệng vết thương
trên thân nàng, còn có ngực… Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, cho
rằng mình cái gì cũng không biết rõ.
Cũng không biết rõ ngủ bao
lâu, lần nữa mở to mắt, đầu rốt cục tỉnh táo rất nhiều, tuy rằng vẫn còn choáng váng, nhưng không nghiêm trọng như lúc mới bị thương, vết thương trên người cũng vậy, ít nhất lúc hoạt động cánh tay cũng không đau cho
lắm.
Nhưng hô hấp trong lồng ngực có loại nóng hừng hực đau, so
với lần trước tỉnh lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hơn nữa lại rất
ngứa, làm người ta rất muốn gãi.
Không khí lưu thông trong sơn
động cũng không tốt, không thể nhóm lửa, Tiger có thể nhìn thấy vật thể
trong bóng đêm, mà hiện tại Tô Từ cũng chưa tìm thấy cái gì có thể dùng
thay thế cho bóng đèn, nên trong sơn động vĩnh viễn là một mảnh hắc ám.
Tiger cũng nằm xuống bên người nàng, rất bảo hộ nàng, nếu không phải ra ngoài săn thì là đi tìm diệp tử cho nàng chữa thương.
Tô Từ trọng trọng ho khan mấy thanh âm, bấu víu vách đá loạng choạng đi
đến một góc, nơi đó để những tấm da thú nàng đã xử lý tốt.
Trước kia Tô Từ chưa từng xử lý qua da thú, đến hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục xử lý đến công đoạn da thú không bị thối rữa mà thôi, nhưng da thú
lại rất cứng rắn, cũng chỉ có thể lấy ra làm giày, và dùng trải dưới
thân làm chăn mền.
Bất quá hiện tại trời nóng nực, hơn nữa buổi
tối Tiger thích ghé vào bên cạnh nàng, tảng đá trong sơn động lại sạch
sẽ lại lạnh buốt, cho nên Tô Từ cũng rất ít khi dùng chúng nó, chỉ để
bọn chúng tại một góc khuất, thỉnh thoảng đem ra phơi nắng.
Nhưng hiện tại ba lô của nàng không có ở trong sơn động, trên thân nàng lại
không có quần áo, cũng chỉ có thể cầm da thú đắp một chút.