Thú
Chương 28 : Chu Lập bị bắt
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Trong lúc vô tình quay đầu, nhìn thấy thân ảnh màu bạch sắc phía xa xa
đang từ từ tiến tới gần, Lý Ngọc quá sợ hãi thét chói tai một tiếng.
Lý Ngọc vừa lăn vừa bò lui về trốn tránh dưới tàng cây diệp tử, lúc này
nàng mới nhận ra, con dã thú này là lão hổ mà nàng đợi mấy ngày nay.
Tuy rằng ba ngày trước nàng chỉ nhìn thấy hai mắt nó ở cự ly khoảng 6 mét,
nhưng đại khái vẫn có thể xác định con dã thú này chịu sự khống chế của
Tô Từ.
Lý Ngọc trốn tránh ở dưới tàng cây, không ngừng thì thào
tự nói với chính mình, con thú hoang này chịu sự khống chế của con
người, nó sẽ không thương tổn nàng.
Do vậy, nàng cũng lớn mật
hơn, thò đầu ra tàng cây thăm dò tình hình, nhưng vừa mới nhô đầu ra,
ánh vào mắt nàng là đôi mắt màu vàng đang nhìn nàng chằm chằm.
Lý Ngọc bị dọa sợ đến tim đập thình thịch không ngừng như muốn nổ tung.
Nhưng không đợi cái đầu trống rỗng của nàng nghĩ ra cách tự cứu chính nàng
(*sợ quá đầu óc mụ mị hẳn đi), Lý Ngọc liền bị bạch hổ cắn cánh tay kéo
ra khỏi nơi ẩn núp.
Lý Ngọc rốt cuộc khống chế không nổi tâm
tình, nhắm mắt điên cuồng giãy dụa đấm đá. Cánh tay bị hàm răng Tiger
cứa ra mấy chỗ vết thương, nhưng sức nàng ta làm sao chống lại Tiger,
nên vẫn bị ném ra gốc cây.
Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được mùi
của trái cây diệp tử này đã giúp bọn hắn xua đuổi được dã thú sống an ổn nơi này, vì cái gì đối với con hổ này lại không có tác dụng, nhưng nàng không dám mở to mắt quan sát, bên tai chỉ có thể nghe thấy thanh âm
hồng hộc, hô hấp nặng nhọc của dã thú.
Khí tức dã thú gần trong
gang tấc phun lên mặt Lý Ngọc làm nàng triệt để hỏng mất, nàng điên
cuồng quyền đấm cước đá, máu của miệng vết thương trên cánh tay nàng
thỉnh thoảng văng lên thân thể nàng, Lý Ngọc nghĩ đến mùi máu tươi rất
nhanh sẽ kích thích tính thèm ăn của con dã thú này, sau đó nó sẽ đem
nàng nuốt vào bụng làm thức ăn, lại nghĩ đến người khống chế con dã thú
này là Tô Từ, rất có khả năng nàng ta đang ẩn nấp đâu đó thưởng thức
nàng thống khổ giãy dụa tuyệt vọng, Lý Ngọc thét chói tai ra tiếng, “Tô
Từ! Tô Từ! Con mẹ nó, mày đi ra cho tao. Mày đừng cho rằng có thể khống
chế được lão hổ này là ngon lắm, có giỏi mày mau ra đây a! Mẹ nó, đúng
là không có nhân tính! Tô Từ! Nếu như tao chết, có thành quỷ cũng sẽ
không tha cho mày!”
Nhưng nàng ta cũng không mở to mắt ra mà
nhìn, có phải Tô Từ muốn hại chết nàng ta hay không, về phần lão hổ,
nàng ta vẫn cho rằng nó đang muốn ăn nàng, nó bây giờ vẫn đang liếm vết
máu lây dính trên những sợi lông bên miệng, trong đôi mắt màu vàng lộ ra khó hiểu khi nhìn động tác của Lý Ngọc, cũng có chút ghét bỏ.
Tuy rằng nó không kiêng ăn, nhưng hương vị của cái sinh vật trước mặt nó không thích.
Quá giống.
Nó không thích liếm máu có mùi vị giống với ‘giống cái nhà nó’. (*giống
cái của Tiger = Tô Từ, ta để nguyên từ “giống cái” vì thấy nó thích hợp
hơn khi dùng cho Tiger ^_^)
Bởi vì bề ngoài của cái sinh vật
trước mặt này cũng không khác ‘giống cái nhà nó’ là bao, Tiger nhẫn nại
chịu đựng mùi vị kích thích của trái cây diệp tử mặc dù nó rất nôn nóng
muốn rời đi nơi này, mà cái sinh vật kia vẫn cứ nhích tới nhích lui trên mặt đất làm chuyện vô nghĩa (*Lý Ngọc đang giãy dụa), chân trước không
tổng kết lại một phen, nàng mới phát hiện nguyên lai nàng hiểu rõ Tiger
đến như vậy.
“Chu Lập, Tiger mang ngươi tới đây ta rất ngoài ý
muốn, nhưng ngươi cũng thấy đấy, ta đang bị thương, hơn nữa còn không
nhẹ, vốn trước khi ngươi đến ta còn nghĩ chống đỡ một chút, nhưng hiện
tại ngươi đã tới, như vậy trước khi ta có thể hoạt động như bình thường, thổi lửa nấu cơm nơi này liền giao cho ngươi, không vấn đề đi?” Nghĩ
nghĩ, Tô Từ trực tiếp hỏi.
Chu Lập rất tiêu sái đáp ứng, “Ta có thể nói có vấn đề sao?”
Tô Từ sờ Tiger, nhìn Chu Lập, “Ngươi đã tới địa bàn của chúng ta, đương nhiên không thể.”
Kỳ thật nàng hiện tại thực có mong muốn Tiger đem nam nhân này trả về chỗ
cũ, sau đó đem Lý Ngọc mang tới đây. Lý Ngọc tuy rằng cũng không phải là người tốt, nhưng nếu muốn đấu, nàng sẽ không thua. Hơn nữa nàng hiện
tại bị thương, có rất nhiều chuyện cùng là nữ nhân dễ làm hơn rất nhiều.
Mà Chu Lập, hắn ta không chỉ là phần tử nguy hiểm, vẫn là một nam nhân đối với nàng, cũng không thể che dấu được dục vọng của hắn đối với Tiger.
Cho dù nàng không lại lo lắng chính mình sẽ vì tịch mịch, cô đơn mà lâu
ngày nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng được bên cạnh luôn có tia mắt thời thời khắc khắc như hổ rình mồi nhìn nàng, tính kế nàng.
Bất quá nghĩ đến Tiger cùng nàng hiện tại đều bị
thương, mà Chu Lập lại biết rõ nơi nàng và Tiger ở, nếu như không khôi
phục trước đem Chu Lập trả về, không chừng sẽ nảy sinh phiền toái.
Hơn nữa nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác áy náy nào nếu nàng sai sử Chu Lập.
Tô Từ đang nghĩ, đột nhiên phát hiện thấy ánh mắt Chu Lập liên tiếp nhìn mình, vội cúi đầu kiểm soát.
Lại phát hiện vạt áo da thú bị móng vuốt Tiger thỉnh thoảng ở bên cạnh kéo
một chút, làm tất cả da thú cũng bị kéo xuống dưới một đoạn.
Nàng còn có điểm thũng ngực thậm chí có non nửa lộ ra.
Mà ánh mắt Chu Lập tắc chăm chú nhìn vào trước ngực nàng, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Từ duỗi tay đem da thú lôi kéo, híp lại mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Thẳng đến hắn ngượng ngùng cười cười, xoay người đi lấy bó củi nhóm lửa, mới hung hăng một cái cốc vào đầu Tiger.
Tiger cổ họng trong kinh hãi dường như ừng ực một tiếng, nhãn tình màu vàng vô tội nhìn Tô Từ.
Dù biết rõ cái cốc đầu này chỉ như gãi ngứa cho Tiger, bị một đôi mắt vô
tội nhìn lâu như thế, Tô Từ cũng chỉ có thể cắn chặt răng, duỗi tay an
ủi sờ sờ.
Thuận tay thuận mao cực đại chi trước đang khoát lên trên chân nàng.
Sau đó mới đột nhiên phát hiện, đùi Tiger dường như thô to hơn lần đầu tiên gặp mặt.
Lần gặp mặt thứ hai của bọn hắn, cả cuộc đời này Tô Từ cũng sẽ không quên,
lúc Tiger lôi kéo nàng ra hiệu đi tìm diệp tử chữa thương cho nó, lúc
chi trước của nó quả thật là không có thô to như bây giờ a.
Tô
Từ vội vươn tay đo một chút, lại cầm lấy da lông Tiger ra hiệu cho nó
đứng lên xoay người, mới phát hiện, Tiger không chỉ cao lớn thêm hơn nửa mét, chiều cao cũng cao thêm gần một thước.
Sinh vật nơi này đa số có thân hình to lớn, điều đó làm cho Tô Từ vô ý thức đối với hình
thể biến hóa của sinh vật nơi này cũng không để ý, hơn nữa cùng Tiger
ngày ngày chung sống, nàng thế nhưng không chú ý đến, Tiger trưởng thành nhiều như vậy!