Thú

Chương 29 : Huyệt động kỳ dị

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Có Chu Lập lo liệu, Tô Từ cuối cùng cũng có thể uống được một ngụm canh nóng.



Lâu lâu Chu Lập lại nhìn lướt qua nàng một cái, Tô Từ khẳng định, nếu như

không phải có Tiger ghé vào bên cạnh nàng, hắn khẳng định đã nhảy tới

trước mặt nàng từ sớm rồi.



Cái loại ánh mắt mà hắn nhìn nàng thật sự làm nàng chán ghét.



Tuy biết Chu Lập e ngại Tiger, nhưng nàng vẫn phải để tâm đề phòng hắn, Tô

Từ chịu đựng ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ càng lúc càng lên cao, sau

khi ăn cơm, nàng chỉ dựa vào tàng cây giám thị Chu Lập.



Sơn động này thật thư thái, thật an toàn, chỉ có điều lên núi, xuống núi rất khó khăn, hơn nữa trong sơn động là một mảnh hắc ám; trừ bỏ những điểm này

Tô Từ phi thường vừa lòng. Mà hiện tại, Chu Lập đã biết rõ nơi đó là nhà nàng và Tiger, nếu như lần sau hắn đựa theo ấn tượng mà tìm tới, chỉ sợ khó tránh khỏi phiền toái.



Nàng từng nghĩ đến, đợi khi sức khỏe bình phục sẽ giết Chu Lập diệt khẩu cũng xem như đầu xuôi đuôi lọt, sẽ

không phải lo lắng an toàn, lo lắng hắn ta quay lại gây rối, nàng cũng

chưa bao giờ có ý nghĩ đem hắn tiến vào sơn động, nơi mà nàng xem như

nhà của nàng cùng Tiger.



Tô Từ che miệng ho khan, lại nghĩ đến những lần bị thương trước đây.



Nàng đã hai lần bị thương, vô luận là tiêu hao bao nhiêu diệp tử trong động, Tiger chưa từng gián đoạn đi ngắt diệp tử trở về, hiện tại diệp tử dùng để chữa thương chỉ có thể dùng được trong buổi sáng, cho nên hôm nay

Tiger nhất định phải ra ngoài đi hái về, nhưng đến bây giờ Tiger cũng

vẫn nằm im không nhúc nhích.



Tô Từ xoay người xoa xoa đầu Tiger, kêu một tiếng Tiger. Đợi cho đôi mắt màu vàng của nó nhìn qua, nàng mới khoa chân múa tay diễn tả hình đang diệp tử chữa thương, sau đó đưa ra

cánh tay bị thương đang băng bó, trên mặt lại tỏ vẻ thống khổ.



Tiger lập tức đứng lên, đầu chà lại cánh tay làm rơi mảnh vải băng bó, đầu

lưỡi không ngừng liếm lấy chỗ vết thương, cổ họng vẫn ừng ực ừng ực

không ngừng, giống như là an ủi.



Liếm được một lúc, thấy thần

sắc Tô Từ trở lại bình thường không còn vẻ thống khổ, nó lại liếm liếm

mặt Tô Từ, xoay người rất nhanh biến mất trong khu rừng.



Tô Từ

nhìn bóng lưng Tiger đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt, chuyển sang hướng

Chu Lập, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Tô Từ nói: “Nhìn cái gì?”



Chu Lập vẫn luôn quan sát hành động của Tô Từ và

Tiger, hắn thấy phương thức chung sống của bọn họ có chút kỳ quái, ít

nhất là, không phải quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật như hắn đã suy

nghĩ trước đây.



Chu Lập cười ha ha, nói: “Ngươi cùng con hổ này… phương thức sống chung thật sự là kỳ quái.”



Tô Từ nhìn hắn một cái, hỏi: “Phải không?” Sau đó lảo đảo đứng đậy, nhặt

lên gai xương tại chỗ ba lô cũ nát, nghiêng người tựa vào đại thụ, phía

sau có một cục đá, chuyên tâm mài gai xương, cũng không nói chuyện nữa.



Nguyên nhân mà nàng giám thị Chu Lập là sợ Chu Lập quen thuộc hoàn cảnh xung

quanh, thậm chí nhớ được đường đi đến đây, sợ về sau bọn hắn sẽ chạy tới gây rối, nhưng sợ nàng lại không nỡ xuống tay ngoan độc với họ được.



Còn về phần an toàn, Tô Từ hoàn toàn không sợ.



Có Tiger ở đây, trừ phi Chu Lập không muốn sống nữa, nếu không cũng không dám động nàng.



Nếu như vạn nhất Chu Lập thực là có lá gan như thế, thì gai xương nàng đang mài trong tay đây cũng không phải chỉ dùng để dọa thôi đâu. Điều đáng

tiếc là, chùy thủ bị rơi trong đám cỏ nơi ‘chiến trường’ hôm bữa, đến

nay nàng vẫn chưa có cơ hội nhặt về.


Tiger đã nhận ra Tô Từ hoảng sợ, vội quay đầu liếm liếm Tô Từ, cổ họng vẫn thấp gầm nhẹ an ủi nàng.



Không bao lâu, sơn động lúc này cũng không dốc xuống nữa, chỉ là ngẫu nhiên

Tiger lại chuyển hướng. Đôi mắt không quan sát được hoàn cảnh xung

quanh, nhưng cảm giác Tô Từ càng nhạy bén, xem xét từ tốc độ tiếng gió

cùng tiếng vang chung quanh, hẳn là đang có rất nhiều chỗ rẽ, tần suất

Tiger chuyển hướng cũng nhiều, có lẽ những chỗ rẽ này cũng không quá

rộng rãi, nên tốc độ Tiger cũng dần dần chậm lại.



Sau khi qua

một chỗ rẽ, Tô Từ cũng cảm giác được nhiệt độ không khí chung quanh cao

lên một chút, kế tiếp cơ hồ chính là mỗi một bước tiến về trước, nhiệt

độ không khí cũng biến hóa theo, càng tiến về trước, Tô Từ thậm chí có

thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh.



Lúc bắt đầu Tô Từ còn hiếu kỳ

đánh giá những tảng đá màu hồng chung quanh, nhưng theo nhiệt độ không

khí càng tăng cao, trên thân Tô Từ tràn đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy miệng

khát thật lợi hại.



Tiger quay đầu lo lắng liếm liếm miệng Tô Từ, tại một chỗ rẽ lại chuyển hướng, không qua bao lâu, cảnh sắc trước mắt

lại dần dần tối đen lại, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, Tô Từ

chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn một chút.



Nhưng tốc độ Tiger lại càng ngày càng chậm, đường cũng càng ngày càng hẹp, Tô Từ chỉ có thể đem chân toàn khoát lên lưng Tiger, cẩn thận cúi người

tại trên thân Tiger lần mò, phát hiện hai bên hông nó không có một tí

khe hở.



Thế nhưng Tiger lại chen chút đi vào trong sơn đạo eo hẹp.



May mắn con đường này cũng không dài, vừa đi ra con đường này, Tô Từ lập

tức vỗ vỗ lên lưng Tiger ý bảo nó dừng lại, cẩn thận lần mò hai bên hông nó, phát hiện lòng bàn tay quả nhiên bị ẩm ướt, không khỏi cắn răng thở sâu.



Tiger hẳn là biết rõ con đường này quá hẹp không thích hợp nó, nhưng con đường thích hợp với nó Tô Từ lại chịu không nổi (*nơi lúc nãy Tô Từ đi qua bị đổ một thân mồ hôi đó), nên nó đã đổi đường đi.



Tiger gặp Tô Từ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nóng nảy, vội cọ

xát đi qua, cổ họng cũng ừng ực an ủi, liền sợ là vừa rồi tổn thương đến nàng.



Tô Từ thương tâm sờ sờ đầu Tiger, lần mò lại bò lên lưng nó.



Sau đó cũng không gặp trở ngại gì, rất nhanh, dần dần chung quanh sáng ngời lên, lúc này Tô Từ liền thấy một cái sơn động đại khái hơn mười thước,

một con đường hiện ra ngay trước mắt.



Bên trái là trắng, bên phải là hồng.



Trắng giống như bông tuyết, hồng giống như hoa lửa.



Tiger quá quen thuộc nơi đây, chậm rãi đi mấy bước về phía trước, sau đó ngừng lại.



Tô Từ sợ ngây người, sững sờ ngồi tại trên lưng Tiger, một lúc sau, mới vươn tay bên trái sờ sờ.



Lạnh.



Tô Từ liền rút tay về, đem tay phóng trước mặt hà hơi, một lần nữa đánh

giá cái nơi kỳ dị này, nàng phát hiện bất kể là bên màu trắng hoặc bên

màu hồng, đặc biệt là chỗ sâu trong huyệt động, thế nhưng cũng có thể

cảm giác đến không gian có điểm vặn vẹo.



Mà ngay tại bên tay

trái của bọn họ, là một nửa thân thể bị tàn phá của dã thú, bây giờ đã

bao trùm lên một tầng bông tuyết bạch sắc.