Thú

Chương 34 : Kẻ địch nguy hiểm

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tuy rằng đã tiếp thu Tiger có thể biến thành người là sự thực, nhưng

trong quá trình sinh hoạt có rất nhiều chỗ Tô Từ không thể nào thích ứng nổi.



Trước kia, lúc Tiger còn là lão hổ, hắn ghé vào trước mặt

Tô Từ, nàng không hề bị áp lực rất thoải mái tiếp nhận hắn. Lúc này

Tiger đã có hình người, mỗi lần hắn ngồi trước mặt, trong tâm Tô Từ liền cảm thấy rất khó chịu.



Chủ yếu nhất là, lúc Tiger không có gì

làm, liền thích hướng trên thân Tô Từ chà, liếm. Biến thành hình người

rồi, thói quen này của hắn cũng không biến mất a.



Một nam nhân

cơ hồ cao gấp đôi chính mình, lại giống như một tiểu hài tử, hướng trên

thân nàng làm nũng, hơn nữa nam nhân này còn không thích mặc quần áo,

thường xuyên khó chịu vén lên da thú bọc quanh eo hắn, lại đem thân thể

toàn lộ ra ngoài, cũng sẽ thường xuyên bất ngờ chà tới đây, dùng đầu

lưỡi hắn liếm mặt, thậm chí liếm ngực nàng, hỏi sao nàng không bực mình

cho được.



Lúc trước Tô Từ có thể bỏ qua hành động của Tiger, bởi vì hắn là một lão hổ, là thú. Nhưng bây giờ, ngay cả lúc Tiger là thú

hình, hắn chà tới đây Tô Từ cũng sẽ vô ý thức tránh đi.



Sau nhiều lần, Tiger dường như liền bị tổn thương, nháy đôi mắt màu vàng nhìn Tô Từ. Nhung lần sau vẫn là chà tới đây.



Cho dù Tô Từ không quen hành động của Tiger, nhưng đối mặt một đôi mắt

trong suốt có thể thấy đáy mắt, cự tuyệt như vậy cũng không phải là biện pháp lâu dài, chung quy chỉ có thể bị người vô ý thức (*không cố tình)

‘ăn đậu hủ’ sau đó một mình bực tức.



Tô Từ là thật bực tức hành

động ‘ăn đậu hủ không trả tiền’ của Tiger, nhưng bất luận nàng có tức

giận đến đâu, có không thích ứng đến đâu, thậm chí tức giận chửi mắng

chủ mưu như thế nào đi nữa, hắn cũng một mực không biết, luôn nhìn nàng

với ánh mắt vô tội.



Tiger thích chà nàng, liếm nàng, thói quen

này nàng làm thế nào hắn cũng không đổi được, số lần nhiều, Tô Từ cũng

không sức lực tránh né nữa, chỉ cần hắn không quá phận, cũng tùy tiện

hắn đi.



Dù sao nàng có bị ăn đậu hũ đi nữa, thì cái người ăn cũng không biết.



Nàng cũng không tất yếu cứ quấn quýt suy nghĩ vấn đề này.



Tiger biến thành hình người một tuần lễ sau, chính là mưa to.



Tô Từ ngồi tại cửa sơn động ở một chỗ cao mà nước mưa không văng tới được, cầm một khối da thú mềm mại, gian nan dùng kim khâu lại. Vải dệt tại

nơi sâu trong rừng rất dễ bị mài mòn so với trong thành thị, hơn nữa

nàng cũng chỉ có mấy bộ quần áo, trong đó còn có một bộ của nam nhân,

nàng cùng đã không còn mặc quần áo như trước mà thay bằng một bộ da thú

mềm mại, kể từ khi nàng biết cách làm ra da thú.



Hiện tại nàng

đang may quần cho Tiger. Có lẽ là bởi vì muốn giống hình dạng như nàng,

cũng có lẽ là thời tiết mùa hè oi bức, nhân hình không có nhiều lông như thú hình, nên bây giờ Tiger càng thích dùng nhân hình xuất hiện. Nhưng

da thú quanh eo hắn rõ ràng quá thô ráp, Tô Từ liền nghĩ cấp hắn làm mội cái quần đùi… Như vậy lúc hắn ngồi xổm xuống, Tô Từ sẽ không vừa nhìn

đã thấy phía dưới của hắn.



Hơn nữa Tiger có lúc sẽ khó chịu,

thường xuyên kéo mở ra da thú, có quần, hắn muốn xé mở cũng sẽ cố kị vì
liếm lấy nàng, không ngừng kêu nàng, “Tô Tô, Tô Tô”.



Nam nhân

lại cuời hắc hắc, cầm lên phần thịt người, hắn là Trần Phong, tại bắp

đùi Trần Phong xé ra một miếng thịt, vừa nhai vừa cười hắc hắc.



“Tô Từ! Tô Từ cứu mạng a! Cứu…. cứu ta!” Chu Lập cùng Lý Ngọc hai người rốt cục phát hiện Tô Từ cùng Tiger phía sau lùm cây, hai người thét chói

tai, giống như Tô Từ là cái phao duy nhất cứu mạng bọn họ vậy.



Nam nhân kia lại đứng lên, kéo thi thể Trần Phong hướng cây thụ chữa thương đi đến. Chu Lập rốt cuộc không ở dưới tàng cây chờ chết, bò đứng dậy,

hướng Tô Từ chạy đi.



Lý Ngọc ngây ra một lúc sau, cũng theo hướng Tô Từ chạy tới.



Lúc này Tô Từ mới phát hiện, Chu Lập cũng đang bị thương, hai bên bắp đùi

bị cắt một miệng vết thương rất lớn, máu tươi giàn giụa, tuy rằng hắn

chạy trước, nhưng Lý Ngọc không bị thương nên chạy vượt qua mặt hắn.



Tô Từ ngồi trên tay Tiger, nhìn thân thể Lý Ngọc hòa với bùn đất lá cây,

cùng nước mưa chạy tới, nàng nắm chặt cánh tay Tiger, quay đầu nhìn

Tiger, lại thế nào cũng nói không ra lời kêu hắn đi cứu bọn họ.



Vị trí Tiger đứng cách cây thụ chữa thương khoảng hai, ba mét, cự ly này

không tính dài, vốn dĩ lấy nhân loại tốc độ, cũng không phải một chút

liền có thể chạy tới.



Nam nhân kia kéo thi thể Trần Phong nhàn

nhã theo phía sau Lý Ngọc cùng Chu Lập, sau đó duỗi tay lôi kéo, liền

đem Chu Lập kéo ngã xuống đất, Chu Lập bị như vậy, lập tức ôm chân tuyệt vọng lớn tiếng tru lên, Lý Ngọc chạy ở trước mặt hắn thấy thế, chạy

càng thêm nhanh, trong miệng thét chói tai ‘Tô Từ’, cố sức chạy lên phía trước.



Nhưng chạy chưa được mấy bước, liền bị nam nhân kia ôm chặt, gánh ở trên vai.



Lúc này, bọn hắn cách Tô Từ đã không xa. Nam nhân kia bắt lấy Lý Ngọc, sau

đó nhìn hướng Tô Từ lại hắc hắc cười, lè lưỡi liếm mặt Lý Ngọc.



Hàm răng Tô Từ run lập cập, ngón tay cơ hồ muốn kháp tiến trong thịt Tiger.



Tiger cũng không có động, chỉ là cổ họng gầm nhẹ, bàn tay tại sau lưng Tô Từ chụp vỗ càng thêm nóng nảy.



“Tô Từ… Tô Từ… Ô ô Tô Từ cứu cứu ta! Hắn ăn người! Tô Từ, coi như vì ta

cũng là nữ nhân, ngươi xem ta còn có con… Cứu cứu ta, Tô Từ!” Lý Ngọc

tại trong ngực nam nhân kia nhắm mắt run rẩy kêu, trên mặt phân không ra là nước mưa hay nước mắt.



Bộ ngực Tô Từ không ngừng nhấp nhô,

rốt cục từ trong miệng bức ra một câu nói, “Tige…. Cứu…” Nhưng cái từ

‘nàng’ lại thế nào cũng bức không ra.



Này con dã thú biến thành

nam nhân… Rõ ràng so với Tiger càng cường tráng, hơn nữa hắn căn bản

không che dấu bản tính tham lam của mình… Không thể, không thể đem Tiger dẫn vào vòng nguy hiểm.



Nhưng Tiger lại đột nhiên quay đầu liếm liếm mặt nàng, đặt nàng xuống đất, sau đó đùi khẽ đạp về phía trước,

liền biến thành thú hình, hướng nam nhân kia phốc táp tới. Nam nhân kia

tại lúc Tiger đặt Tô Từ xuống đất liền ném Lý Ngọc sang một bên, cũng

rất nhanh biến thành một đầu mãnh thú cao bốn thước, cùng Tiger cắn xé

lên.