Thú
Chương 35 : Lựa chọn
Ngày đăng: 00:39 19/04/20
Ưu thế của con dã thú kia là thân hình to lớn, mà ưu thế của Tiger là
tấn công sắc bén, nhưng rõ ràng ngang sức nhau, kẻ tám lạng người nửa
cân, con này vừa cắn một ngụm, con kia liền đáp trả lại một móng vuốt
sắc bén, một thân da lông màu bạch sắc của Tiger tràn đầy máu tươi, Tô
Từ cắn răng đứng tại chỗ, không có để ý đến tiếng gào thét kêu cứu của
Lý Ngọc và Chu Lập, chỉ thỉnh thoảng lau hết nước mưa chảy vào trong
mắt, chăm chú nhìn hai con dã thú đang cắn xé nhau.
Trận đánh
diễn ra chưa được bao lâu, Lý Ngọc mới vừa lăn vừa bò chạy đến bên cạnh
Tô Từ, gắt gao cầm lấy tay Tô Từ, Tô Từ đang tập trung tinh thần nhìn
chằm chằm chiến trường, không đế ý nên bị hành động của Lý Ngọc làm lảo
đảo, sau khi giữ vững thân mình mới miễn cưỡng dời lực chú ý sang Lý
Ngọc, duỗi tay nâng dậy toàn thân đang run lẩy bẩy của Lý Ngọc, gương
mặt nàng ta vì sợ hãi mà trở nên tái xanh.
Lúc này, Chu Lập cũng mặc kệ cái đùi đang bị thương, lăn bò tới trước mặt Tô Từ, toàn thân
hắn là bùn đất và vết máu, không ngừng run rẩy trong mưa, Tô Từ dường
như có thể nghe thay thanh âm hàm răng va vào nhau của hắn.
Giống như là… giống như nàng là vị cứu tinh duy nhất có thể cứu mạng hắn vậy.
Đối với Chu Lập, Tô Từ vẫn luôn không có một tia hảo cảm.
Nhưng bọn hắn và nàng là đến từ cùng một nơi, bọn hắn đã từng là đồng bọn của nàng, bọn hắn… cũng là người, cũng như nàng, cũng có thói hư tật xấu,
là đồng loại duy nhất trên thế giới này.
Chỉ còn sót lại hai người bọn họ… Lúc trước mười mấy người, bây giờ cộng thêm chính nàng, cũng chỉ có ba người còn sống.
Thi thể mềm nhũn của Trần Phong, tiếng da thịt bị cắn xé, thanh âm thét
chói tai tuyệt vọng, luôn lặp đi lặp lại trong đầu Tô Từ. Dạ dày cuồn
cuộn dâng trào, Tô Từ gắt gao cắn răng, cứng ngắc kéo ra cánh tay Lý
Ngọc đang kháp tại trên cánh tay nàng, Tô Từ tiến lên nâng dậy Chu Lập,
xem gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều của hắn, trong mắt hắn thế nhưng biểu lộ ra tươi cười.
Bởi vì thái quá hoảng sợ tuyệt vọng, nụ cười của Chu Lập còn mang nanh ác, nhưng tràn đầy là vui sướng còn sống sót sau tai nạn.
Tô Từ lại quay đầu nhìn Lý Ngọc, lại đang nắm chặt cánh tay nàng. Cũng là
một dạng biểu tình, đối với nguy hiểm đột nhiên đến uy hiếp sinh mệnh
của nàng, kỳ vọng đối với Tô Từ như một vị cứu tinh duy nhất.
Tô Từ lần nữa dùng lực, cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát.
thú khác, tại nơi đó có rất nhiều con cũng giống như hắn bị tộc nhân vứt bỏ, bọn họ sẽ đến vây công cướp đoạt lại con mồi cùng giống cái của
hắn, hắn có thể đánh bại một con, nhưng không thể đánh bại cả nhóm.
(*Nếu Tiger cướp đi Chu Lập cùng Lý Ngọc, thì cả đàn thú sẽ đến trả thù, lúc đó cả Tiger và Tô Từ cũng khó giữ mình)
Hắn không biện pháp cướp được… hắn không có năng lực làm như vậy.
Tiger nhỏ giọng lại kêu câu ‘Tô Tô’, nhưng Tô Từ lại đột nhiên ra sức đẩy
hắn, cũng không cố kị có thể hay không ngã sấp xuống, ra sức muốn xuống
đất, Tiger ủy khuất lại cẩn thận ừng ực một tiếng, lại đặt Tô Từ xuống
mặt đất.
Tô Từ vừa tiếp đất, lập tức xoay người ói ra, cơ hồ là muốn đem dạ dày cũng ói ra luôn vậy.
Sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tiger đang vuốt ve an ủi nàng, mở miệng
hung hăng cắn xuống, ngăn chặn tiếng khóc của chính nàng.
Tận
mắt nhìn thấy dã thú ăn thịt người trong bộ dáng con người, nàng bỏ mặc
những đồng loại bị con dã thú mang đi… Quá nhiều hoảng sợ cùng tự mình
phỉ nhổ chồng chất cùng một chỗ, hơn nữa gặp mưa, tối đó sau khi trở về, Tô Từ liền sốt cao.
Cho dù vậy, nếu thời gian có thể đảo ngược
cho nàng lựa chọn lần nữa, nàng cũng sẽ tiếp tục không đồng ý Tiger bất
chấp nguy hiểm đi cứu hai người không có trợ giúp, hơn nữa lại có dị tâm đối với nàng.
Nàng cần Tiger, nàng cần hắn để sống sót trong khu rừng này.
Bất kể nàng có bao nhiêu tín nhiệm, thích, lo lắng cho Tiger… Nàng cũng
thủy chung không che dấu được tiềm thức tàng sâu trong nội tâm chính
nàng.
Nàng vẫn luôn phỉ nhổ chính mình ích k…. Ngay khi sự việc
tối khủng bố kia phóng đại trước mặt, ngay khi thi thể sớm nát bét của
Trần Phong cùng kết cục bi thảm của Chu Lập và Lý Ngọc, tất cả… tất cả
nàng đều biết được rõ ràng, vẫn buông tha bọn họ, làm cho con dã thú kia mang bọn họ đi…
“Giả mù sa mưa! Ngươi giả bộ đau xót cái gì, còn không phải ngươi ném bọn họ sao, ngươi… là một con quỷ ích kỷ!”
Trong mộng có người đang mắng nàng, Tô Từ cắn chặt hàm răng, thân thể cuộn
tròn không ngừng nức nở, thẳng đến trong miệng bị nhét vào một cái gì đó chua sót, chua cay; thẳng đến thân thể bị hoàn nhập trong một đoàn da
lông ấm áp, nghe bên tai thanh âm khò khè an ủi, nàng mới hơi chút buông lỏng tâm thần, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.