Thú

Chương 58 : Sinh bảo bảo

Ngày đăng: 00:40 19/04/20


Thân thể Tô Từ vốn rất tốt, nhưng mấy tháng nay bởi vì phiền muộn về vấn đề sinh nhi tử, gần đây lại quá mệt mỏi. Cũng có lẽ là do vấn đề về

gen, tóm lại hài tử có chút không ổn, ngẫu nhiên bụng nàng sẽ mơ hồ nhói lên từng cơn đau.



Tô Từ sợ hãi hài tử có thể bị sanh non (*hư

thai), nhưng mà… cái gì nàng cũng không thể làm, ngay cả diệp tử chữa

thương cũng không ăn. Tốt xấu gì nàng cũng còn biết rõ thời điểm này

tuyệt đối không thể thái quá khẩn trương, cũng ép buộc chính mình thả

lỏng tâm tình, dành thời gian đi tản bộ ở gần nhà.



Chuyện gì Tô

Từ cũng không làm, đương nhiên Tiger sẽ ôm đồm tất cả công việc, ngay cả nước hắn cũng cẩn thận bưng đến đưa tới tay Tô Từ, tối nào cũng cúi đầu nghe một chút trên bụng Tô Từ, cũng bởi vì sợ đè nặng nàng, đầu hắn rất khẩn trương nhẹ nhàng đặt lên nghe ngóng. Tô Từ thấy biểu tình vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ của Tiger, nàng vừa buồn cười lại vừa cảm động.



…Tiger chắc cũng biết rõ tâm kết trong lòng nàng đi!



Xem bộ dạng hưng phấn hiện tại của hắn, lại nghĩ đến biểu tình hờ hững lúc

trước hắn an ủi nàng, Tô Từ không khó nhận ra, khát vọng muốn có hài tử

trong lòng hắn nhiều hay ít.



Gặp được một người nam nhân như vậy, một nam nhân như vậy….



Sau khi biết mình mang thai, Tô Từ liền nằm trên giường nghỉ ngơi điều

dưỡng, rất nhanh nàng có thể cảm nhận được cái thai tốt lên rất nhiều,

không bao lâu sau, cảm giác ngẫu nhiên bị đau bụng, khó chịu đã hoàn

toàn không xuất hiện.



Một tháng sau, bụng Tô Từ đã rõ ràng phồng lên, thậm chí lớn gần bằng bụng của phụ nữ mang thai khoảng bốn, năm tháng.



Tính kỹ một chút, có lẽ nàng đã mang thai hơn hai tháng rồi đi, dù sao trong tháng chín nàng vẫn còn bị hành kinh. Tô Từ nhìn xuống bụng của mình,

trong tâm lại dần dần bất an.



Nàng là người, Tiger là thú nhân,

nghiêm túc mà nói hắn vẫn là một lão hổ… Nàng và hắn kết hợp, hài tủ sẽ

như thế nào, lúc sinh ra sẽ là lão hổ hay là người đây? Dù sao nàng

không thuộc về thế giới này, như vậy hài tử có phải bởi vì nàng mà xuất

hiện dị dạng hay không?



Có lẽ, phụ nữ mang thai thường nghĩ ngợi lung tung. Mang thai càng lâu, lo lắng của Tô Từ cũng càng ngày càng

nghiêm trọng, tâm tính lúc tốt lúc xấu. Cho nên, Tiger liền trở thành

nơi tốt nhất để nàng trút giận, mỗi lần Tô Từ buồn bực sẽ kéo tay hắn

qua trực tiếp cắn xuống.



Dù sao hắn có bị cắn cũng không đau chút nào.



Sau khi mang thai Tô Từ thèm ăn nhiều hơn trước, lại không bị thai hành,

cái gì nàng cũng có thể ăn vào mà không bị ói ra. Những trái cây ướp vốn định làm quà vặt ăn trong mùa đông, nhưng chưa đến tháng mười một đã bị Tô Từ ăn gần hết.



Lúc phát hiện mình mang thai đã là tháng

mười, thời tiết cũng đã rất lạnh, trái cây bên ngoài cũng không còn

nhiều, bây giờ Tô Từ đang lo lắng, nàng ăn gần hết những thứ tồn trữ cho mùa đông rồi, đến lúc đó lấy cái gì mà ăn nha.


răng sữa của hai bé hổ, Tiger cũng không chuẩn Tô Từ cho bọn chúng bú

sữa mẹ.



Nhưng vấn đề lương thực của hai bé hổ vẫn không cần lo

lắng. Cái hôm mà Tô Từ sinh, Tiger chính là bởi vì đi bắt một con sói

đang nuôi con bằng sữa mà trì hoãn, hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.



Trong hai đứa trẻ, ca ca cường tráng hơn một chút, nhưng hắn lại giống y

chang ba ba, toàn thân lông tóc cũng là bạch sắc, đệ đệ lại tương đối

gầy yếu, da lông là bạch sắc pha lẫn hắc bụi. (*ca ca trắng như tuyết

không tì vết, đệ đệ lông trắng vằn đen)



Cả hai anh em đều mang nhan sắc khó có thể sinh tồn trong tự nhiên.



Tô Từ thật lo lắng cho bọn hắn, vốn đã gầy yếu hơn nhiều so với các thú

nhân tầm thường khác, da lông lại mang màu bạch sắc dễ dàng bại lộ khi

săn mồi hay trốn tránh kẻ địch, làm thế nào sinh tồn, làm thế nào sinh

tồn đây!



Tiger có thêm hai tiểu bảo bối, vạn sự sung túc, nên

nửa tháng sau mới phát hiện tâm tình lo lắng của Tô Từ, hắn ôm lấy nàng, nói “Tô Tô… Có ta đây.”



Tô Tử nhất thời tỉnh táo lại… Đúng a, còn có hắn nha.



Hắn là chúa sơn lâm, hắn sẽ không vứt bỏ hài tử, hắn sẽ dạy hài tử làm thế

nào sinh tồn, làm thế nào săn mồi… Cái gì nàng cũng không cần làm, về

vấn đề sinh tồn, cái gì nàng cũng không làm được, hoàn toàn giao cho

Tiger là được rồi, như vậy là tốt rồi.



Đặt tên cho hài tử là

chuyện rất đâu đầu, không biết đặt tên gì mới hay a. Tô Từ nghĩ hai

ngày, rốt cục vẫn là chọn tên Đại Bảo cho đứa lớn, đứa nhỏ kêu Tiểu Bảo… Đối với chuyện đặt tên, Tiger hoàn toàn không ý kiến, đối với hai cái

tên nghe lên có vẻ bình thường này, Tô Từ cũng không hề áp lực, nàng

thấy thích là được rồi. Dù sao ở nơi này không có người sẽ cười nhạo cái tên mà nàng đặt.



Tuy Đại Bảo và Tiểu Bảo được sữa sói nuôi lớn, nhưng chúng cực thân thiết với Tô Từ, rất thích đi theo phía sau nàng.



Bọn hắn không nói chuyện được, nhưng rất thông tuệ, muốn cái gì, nghĩ làm

cái gì, hai huynh đệ phối hợp, có thể cùng nhau dùng hành động diễn tả.

Mỗi lần Tô Từ thấy bọn hắn ở bên chân oa oa kêu gào làm nũng, nàng cảm

thấy giống như đang dưỡng sủng vật, mà không phải dưỡng nhi tử.



Nói thật… Tuy nói nàng đã có tâm lý chuẩn bị sinh lão hổ từ khi chưa mang

thai đến lúc sinh ra huynh đệ bọn hắn. Nhưng cho tới bây giờ, mỗi khi

nhìn thấy hai bé hổ tròn vành vạnh mập mạp, Tô Từ vẫn có loại cảm giác

giật mình từ trong mộng, bọn hắn là do nàng sinh ra.



Nói ra ai tin… Nàng, một nhân loại, lại sinh ra hai tiểu lão hổ nha